← Quay lại trang sách

Chương 1724 Địa vị trong gia đình, ai có chí nấy

Xuất thân của Trác Mộng Chân tốt hơn, hơn nữa trước khi kết đan cũng đã là thiên tài trong môn phái, hơn nữa còn trong tình huống không có chỗ dựa mà tự kết đan thành công, kiêu ngạo và vốn liếng quả thật mạnh hơn nhiều.

Nếu như thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của Trác Mộng Chân, chắc chắn hôm sau nàng sẽ giận dỗi trốn đi, một mình lang thang khắp Trung Vực cũng không phải không thể.

Chính là vì như thế cho nên trước đó Lưu Ngọc mới không vì nhất thời tham mê sắc đẹp mà phạm lỗi.

Nhưng mà tuy Lưu Ngọc hắn không phải đồ háo sắc nhưng cũng không có khả năng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng.

“Sau này phải sửa tật xấu này lại mới được.” Lưu Ngọc bình thản nhìn người kia, trong lòng hiện lên suy nghĩ này.

“…” Trác Mộng Chân chăm chú nhìn Lưu Ngọc, thấy đối phương thản nhiên như vậy, nàng bỗng nhớ tới những chuyện trước kia, lúc này sắc mặt mới dần dịu lại, cuối cùng thái độ không còn kích động như lúc nãy nữa.

Người sống trên đời luôn không tránh được gặp dịp thì chơi, qua lại với vài người, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không ngoại lệ.

Cho nên nàng cũng có thể hiểu được chuyện vì để tạo quan hệ mà đến thanh lâu một chuyến, chỉ là không thể chạm vào giới hạn cuối cùng của nàng mà thôi.

Lưu Ngọc thấy đối phương bình tĩnh lại rồi thì cười tà, nhẹ nhàng ôm người kia lại vào lòng.

Ôm người đẹp trong lòng, hương thơm quen thuộc lặng lẽ chui vào mũi.

“Hừ!” Trác Mộng Chân hừ lạnh, tỏ vẻ mình còn đang tức giận, nhưng thân thể lại rất thành thật, lẳng lặng dựa vào lồng ngực to rộng của hắn.

“Đồng ý là Trương Tử Bình mời, nhưng mà cũng phải…”

“Được được, chẳng phải ta đã tranh thủ về sớm rồi hay sao?”

Tay hắn dịu dàng lướt qua gương mặt nữ tu, dừng lại ở mái tóc đẹp, Lưu Ngọc dịu dàng giải thích.

Hai trăm năm nay hắn từng tiếp xúc với không ít nữ tu cho nên đương nhiên hiểu Trác Mộng Chân đang suy nghĩ gì.

Vì thế lúc này nói một câu gãi đúng chỗ ngứa.

Tuy rằng giống cái yêu thích kẻ mạnh, nhưng cho dù giống đực sở hữu nhiều tài nguyên hơn nữa mà nếu không thể ổn định thì cũng không liên quan gì đến giống cái.

Từ đó có cụm từ ‘cảm giác an toàn’ ra đời.

Coi hôn nhân là khế ước, trói chặt hai người lại với nhau, xác định quan hệ giữa hai bên, có thể ổn định giao tài nguyên cho giống cái và cùng nhau sinh ra đời sau cũng là có cảm giác an toàn.

Có lẽ chính là vì nguyên nhân này cho nên nữ tu mới đặc biệt mẫn cảm và cố chấp với ‘danh phận’.

Trong lúc đang dịu dàng khuyên nhủ, trong lòng Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy nghĩ.

Trác Mộng Chân được hắn an ủi, thành công làm dịu đi bầu không khí vốn có hơi căng thẳng, đối phương trở lại dáng vẻ khi hai người ở chung trước kia.

Thình thịch.

Hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ cách một lớp áo đen mỏng manh, Trác Mộng Chân tựa đầu vào ngực Lưu Ngọc, có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim hắn đập vững chãi.

Nàng bắt đầu hơi không tập trung, tiếp xúc gần như thế khiến đỏ ửng dần dần bò lên gương mặt trắng nõn của nàng.

Bầu không khí mờ ám dần tràn lan trong phòng, làm lòng người ngứa ngái khó nhịn.

“Ối!”

Lưu Ngọc bế người kia lên sải bước đi vào, làm nàng hốt hoảng kêu lên duyên dáng.

Bên trong phòng trang trí màu hồng, dưới ánh đèn mờ ảo, rất nhanh vang lên những âm thanh kỳ lạ.

Giằng co tới khoảng sáu bảy canh giờ, cho đến khi tối mịt âm thanh kỳ lạ kia mới dừng lại.

(Tỉnh lược mười ngàn chữ)…

Sáu bảy canh giờ sau, hai người lẳng lặng dựa vào nhau hưởng thụ sự bình yên.

Bàn tay trắng nõn của Trác Mộng Chân đặt trên ngực Lưu Ngọc, vô thức vẽ vòng tròn.

Đôi mắt đẹp của nàng có hơi mông lung, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi ‘kiểm tra’, nàng chắc chắn đối phương không xảy ra chuyện gì với nữ tu thanh lâu, nhưng không biết vì sao vẫn có hơi khó chịu.

Sau khi trải qua chuyện này, Trác Mộng Chân thật sự có cảm giác không an toàn, hơn nữa càng ngày cảm giác đó càng mạnh.

Cứ sống chung với nhau mập mờ như thế này, rốt cuộc nàng có thân phận gì?

Nếu như sau này đối phương lại có nữ tu khác, thậm chí là mở rộng ‘hậu cung’, đến lúc đó nàng sẽ ở đâu?

Nếu bọn họ biết nàng không là gì của hắn, lại sẽ như đối xử với nàng thế nào đây?

Trác Mộng Chân bị chuyện ở ‘Phi Tuyết các’ kích thích, vấn đề đè nén đã lâu không ngừng trồi lên.

Giống như gai nhọn mắc kẹt trong cổ họng nàng.

Trác Mộng Chân suy nghĩ miên man, mày đẹp dần nhíu lại, tuy rằng nàng đang gối đầu lên khuỷu tay rắn chắc của người kia, nhưng trong lòng vẫn khó có thể ngăn chặn cảm giác bất an.

Nàng đã gặp được nhiều vấn đề tương tự ở Hợp Hoan Môn, cuối cùng rơi vào cái kết cục tan rã trong không vui bởi những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Rất nhiều nữ tu đồng môn bởi vậy mà từ một lòng chung thủy đi đến sa đọa.

Điều này khiến Trác Mộng Chân vô cùng quan tâm đến vấn đề tương tự, nên trước kia vẫn luôn không tìm kiếm đạo lữ.

“Sao vậy?” Lưu Ngọc nhận ra đối phương khác thường, bèn dịch người, quay đầu lại bình tĩnh hỏi.

Bởi vì sau khi vận động mệt mỏi, trên da thịt trắng nõn nà của nữ tu có một lớp mồ hôi mỏng, tỏa sáng lóng lánh dưới ánh đèn.

Tóc xõa tung dính lên da thịt nõn nà, lại không hề có vẻ rối mà ngược lại còn có cảm giác xinh đẹp khác thường, càng quyến rũ, mê người hơn.

Chỉ là lúc này Lưu Ngọc đã tiến vào trạng thái ‘như Thánh như Phật’, cho dù nữ tu xinh đẹp động lòng người đang ở ngay bên cạnh, lòng hắn cũng không hề xao động.

Trác Mộng Chân nghe vậy ánh mắt run lên, bàn tay đang vẽ vòng tròn trước ngực hắn vô thức tăng thêm sức.

“Chúng ta đã duy trì mối quan hệ này mấy chục năm rồi.”

“Đối với ngươi, ta là…”

Giọng nàng nghe như bình tĩnh, nhưng vấn đề này nàng đã kiềm chế trong lòng rất lâu, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi ra.

“Chuyện này sao…”

Không ngờ đối phương vẫn luôn lý trí lại đột nhiên hỏi chuyện này, Lưu Ngọc động não, không trả lời ngay.

“…”

Đương nhiên Trác Mộng Chân vô cùng không hài lòng với phản ứng của đối phương.

Nàng khẽ cắn môi, cố kiềm chế mất mát trong lòng, không nói lời nào rời khỏi khuỷu tay rắn chắc của người kia, nghiêng người đưa lưng về phía Lưu Ngọc nằm quay mặt vào trong.

Tuy rằng lúc ấy ở Hoành Đoạn sơn mạch vì hoàn cảnh cấp bách nàng mới tự nguyện đồng ý giao dịch này.