← Quay lại trang sách

Chương 1725 Địa vị trong gia đình, ai có chí nấy(2)

Nhưng mấy chục năm rồi vẫn là quan hệ không rõ ràng, không danh không phận làm Trác Mộng Chân rất khó chấp nhận.

Không được tự do còn bị hạn chế, tuy nhiên, nàng vẫn không thể hạ quyết tâm cứ như vậy bỏ đi.

Nhưng mà không đi, sự bất an trong lòng lại càng dữ dội.

“Quả nhiên, sau khi rời khỏi Hoành Đoạn sơn mạch, muốn duy trì mối quan hệ không rõ ràng là chuyện không thể.”

Lưu Ngọc thấy vậy âm thầm thở dài, đương nhiên hiểu đối phương muốn cái gì.

Phải cho đi mới có thể nhận lại, hồng nhan cũng dễ dẫn tới họa thủy, cho nên ở đối với nữ tu hắn vẫn luôn duy trì ở mức độ kiềm chế.

Chỉ là bởi vì di chứng của ‘Tinh Thần chân thân’, có khi không thể không…

Chuyện nên tới chung quy vẫn sẽ tới, Lưu Ngọc đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Cho nên lúc này hắn chỉ hơi giật mình, sau đó kéo người lại vào trong lòng.

“Nếu như nàng muốn…”

“Thì làm thiếp thứ tư của Lưu mỗ đi.”

Lưu Ngọc nhìn thẳng vào mắt đối phương, không nhanh không chậm nghiêm túc nói.

Trác Mộng Chân nghe đoạn đầu còn rất căng thẳng, cho rằng đã có thể có được thứ mình muốn bèn không khỏi vui mừng, ánh mắt sáng ngời.

Nhưng nghe đến cuối cùng lại chỉ là ‘thiếp’, đôi mắt trong veo hiện lên mất mát khó lòng kềm chế.

“Chỉ là thiếp thôi ư?” Trác Mộng Chân quay đầu lại, hiếm khi yếu đuối hỏi.

Rõ ràng là nàng biết Lưu Ngọc ăn mềm không ăn cứng, cho nên không ngang ngược ép hắn mà trái lại cố ý để lộ ra mặt yếu đuối của mình, hy vọng nhận được sự thương tiếc và đau lòng của đối phương.

“Lại là một nữ tu nhằm vào địa vị đạo lữ?” Lưu Ngọc thấy vậy cười thầm, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc lạ thường.

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà ngươi và Thu Thủy và Như Yên sẽ bình đẳng với nhau, Lưu mỗ sẽ không thiên vị bất kỳ ai.”

Khi nhắc đến vấn đề nguyên tắc, giọng hắn vô cùng kiên quyết, không vì lúc này đối phương tỏ ra yếu đuối mà dao động một chút xíu nào

Bởi vì Lưu Ngọc hiểu, nếu lúc này hắn cho đối phương một tia hy vọng thì có lẽ sau này trong nhà sẽ không được bình yên.

Nói không chừng còn biểu diễn tiết mục ‘cung đấu’.

Tiên phủ là bí mật lớn nhất kiếp này của hắn, còn giữa đạo lữ với nhau lại quá thân mật, tiếp xúc gần gũi năm này qua tháng nọ, có bí mật gì cũng rất khó giấu giếm.

Cho nên từ lâu hắn đã quyết định, tuyệt đối sẽ không tìm đạo lữ cho dù là trong bất kỳ tình trạng nào!

Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể chấp nhận được thì cho dù nữ tu đó giúp ích được cho hắn nhiều đến mức nào, hắn cũng sẽ không giữ lại.

“Mộng Chân hiểu rồi.” Tuy rằng trong lòng Trác Mộng Chân có hơi mất mát, nhưng cuối cùng sau này cũng không còn là người không danh không phận nữa rồi, cho nên nàng vẫn ngước đầu lên miễn cưỡng cười nói.

Mắt nàng lập loè dường như ngấn lệ.

“Giang Thu Thủy là đồng môn với hắn, đã quen biết nhau từ khi còn ở Nguyên Dương biệt viện.”

“Hơn một trăm rồi cũng chưa thể thăng lên thành đạo lữ, mình muốn bước một bước lên tới vị trí đó, thất bại cũng là lẽ thường tình.”

“Thuận theo tự nhiên thôi.”

Trác Mộng Chân nằm trong khuỷu tay người kia tự an ủi mình như vậy, nàng vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng.

“Ừm.” Lưu Ngọc thuyết phục được nàng xong thở phào nhẹ nhõm, dần dần thả lỏng.

Ở Trung Vực không có chỗ dựa, chỉ có Trác Mộng Chân là có thể tin tưởng đôi chút.

Nếu như nàng không thể chấp nhận, trong lúc tức giận bỏ đi thì thật sự khó xử.

Dù sao thì tu ba đạo cùng lúc đã chiếm rất nhiều thời gian mỗi ngày.

Việc bán đan dược, tìm hiểu tin tức này nọ nếu như không có một trợ thủ có thể tin tưởng thì thật sự rất khó xoay sở.

Cũng không phải tu sĩ nào cũng có thể làm trợ thủ, ở Thần Kinh Thành cao thủ nhiều như mây này ít nhất cũng phải có tu vi Kim Đan mới dễ làm việc.

Tuy nhiên, dù về mặt nguyên thần đã có tiến bộ nhảy vọt, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể dùng ‘Lưu Ly Hoặc Tâm thuật’ để khống chế tu sĩ Kim Đan.

Khi ngưng kết Kim Đan chắc chắn phải trải qua kiểm tra của tâm ma, cho nên nguyên thần và ý chí của tu sĩ Kim Đan mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ nhiều.

Chuyện giữa hai người cứ vậy mà xong, hai người lại ôm nhau khoảng nửa khắc, sau đó Lưu Ngọc mới đứng dậy đi.

Kẽo kẹt.

Lưu Ngọc mở cửa, bước ra khỏi căn phòng màu hồng phấn, cuối cùng nhìn thoáng qua Trác Mộng Chân một cái rồi mới đóng cửa lại.

“Lúc mới gặp là đối thủ không ngừng đấu đá nhau, không ngờ trăm năm sau lại trở thành quan hệ này.”

“Tạo hóa thật biết trêu người mà!” Hắn bỗng bùi ngùi, lắc đầu rồi đi về phòng mình luyện công. …

“Hoa cạnh lầu cao khách não lòng.”

*Trích trong Đăng lâu- Đỗ Phủ;

“Mùa hoa rơi lại gặp chàng.”

“Trong cảnh đêm trăng trên sông xuân với hoa nở đẹp đẻ này.”

Trong đại điện vàng ngọc lộng lẫy, các tu sĩ ăn uống linh đình, nổi hứng lên lại bắt đầu chơi trò ‘phi hoa lệnh’.

*Phi hoa lệnh là một hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ thường không quá bảy chữ, là thú vui của những văn nhân.

Phi hoa lệnh yêu cầu người đối lệnh phải ngâm câu thơ đúng vần với câu của người hành lệnh.

Hơn nữa còn quy định sẵn chữ, vị trí xuất hiện cũng có yêu cầu nghiêm khắc.

Trò này cũng có thể ngâm những bài thơ đã có sẵn.

Uống rượu ngâm thơ là trò mà rất nhiều tu sĩ chơi khi tụ tập, mà ở trong vòng đệ tử nhà cao cửa rộng ở Thần Kinh Thành, ‘phi hoa lệnh’ tương đối thịnh hành.

Gần như mỗi ba cuộc tụ hội sẽ có một cuộc chơi trò này.

Theo bầu không khí càng lúc càng nóng nên, rất nhiều tu sĩ dần dần thả lỏng, thoải mái lớn tiếng ngâm thơ.

Trong lúc nhất thời ngươi tới ta đi, những câu thơ làm người ta mắt sáng rực không dứt bên tai.

Cuộc tụ hội này là do con cháu của một vị quan to nhất phẩm ở Càn Đình tổ chức, đúng lúc Trương Tử Bình cũng khá thân với người kia, thấy Lưu Ngọc mấy tháng nay không đi ra ngoài bèn khuyên can mãi mới lôi kéo được hắn tới đây tham gia.

Lưu Ngọc đứng ngoài đám người, cầm ly rượu thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ.

Linh tửu có thể so với quỳnh tương ngọc lộ lúc này uống vào lại tẻ nhạt vô vị.

Hắn nhìn đám đông xôm tụ ở cách đó không xa, bỗng nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, không hề muốn đến tham gia.

Lưu Ngọc hiểu ý Trương Tử Bình muốn mình quen thêm nhiều con cháu nhà giàu, dần dần tiếp xúc với vòng tu sĩ ở Thần Kinh Thành, để sau này hoàn toàn đứng vững gót chân ở chốn kinh thành này.

Chỉ là hắn không đồng ý với cách nghĩ này cho lắm.

Bắt đầu từ khi còn là một đệ tử ngoại môn tầm thường ở Nguyên Dương Tông, sau đó thành công thăng cấp lên Trúc Cơ bộc lộ tài năng, lại đến Kết Kim Đan nổi tiếng khắp Sở quốc, cuối cùng nhiều lần trải qua nguy hiểm vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch đến Trung Vực.