Chương 1726 Địa vị trong gia đình, ai có chí nấy(3)
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lưu Ngọc cho rằng bản chất của giao tiếp chỉ có tác dụng giúp đỡ, chỉ có hiệu quả thêu hoa trên gấm.
Xét cho cùng thì vẫn phải xem thực lực.
So với tốn thời gian và sức lực để tạo quan hệ thì chi bằng tập trung tăng tu vi và thực lực, dùng thực lực tuyệt đối khiến người khác không thể không tôn trọng và kính sợ.
Vì Lưu Ngọc hiểu ý tốt của Trương Tử Bình cho nên lúc đó mới không từ chối thẳng.
Nhưng hắn chỉ đến ‘cưỡi ngựa xem hoa’ một chuyến mà thôi, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình, thái độ không tích cực gì cho cam.
Nhìn đám người nhiệt tình chơi ‘phi hoa lệnh’ đến khí thế ngất trời, hắn không hề muốn tham gia.
“Sao thế Cổ Thành đạo hữu?” Trương Tử Bình ở đằng xa thấy Lưu Ngọc có vẻ không hứng thú cho lắm bèn đi tới hỏi.
Hắn ta nhìn về phía một tu sĩ trong đám người, ít nhất cũng là tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa pháp bảo để lộ ra ngoài không chỉ có một, bèn truyền âm cho Lưu Ngọc: “Những tu sĩ trẻ tuổi kia đều có bối cảnh lớn, trong gia tộc ít nhất cũng có một Nguyên Anh Chân Quân tọa trấn, còn có không ít người đến từ gia tộc có Hóa Thần.”
“Nếu như Cổ Thành đạo hữu có thể kết bạn, chắc chắn có lợi không thể kể siết đối với sự phát triển lâu dài ở Thần Kinh Thành.”
Lưu Ngọc chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ thôi mà đã có thể đánh ngang tài ngang sức với hắn ta, nếu như tu vi của hắn tăng lên đến Kim Đan đỉnh phong thì sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa chứ?
Thực lực tu vi và phẩm chất Kim Đan của Lưu Ngọc, cộng thêm thân phận ‘sứ giả Thiên Nam’ đã làm Trương Tử Bình rất coi trọng, âm thầm quyết định phải nghiêm túc làm quen.
Chính là vì nguyên nhân này hắn ta mới muốn giới thiệu vài tu sĩ có bối cảnh lớn để đối phương đứng vững ở Thần Kinh Thành.
Lưu Ngọc nghe vậy không trả lời thẳng mà chỉ là cười khẽ lắc đầu.
“Cổ Thành đạo hữu…” Trương Tử Bình thấy đối phương thờ ơ còn muốn khuyên bảo, nhưng thấy ánh mắt kiên định của hắn, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
“Mà thôi.” Trương Tử Bình chắp tay, không tiếp tục cưỡng cầu, nói một tiếng rồi lại đi vào trong đám người.
“Có lẽ thiên tài thật sự luôn có vài chỗ không giống người bình thường?”
“Kiệt xuất ắt cô đơn!” Tiếng cười nói dần dần tới gần, trong tiếng ồn ào, hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến một câu như vậy.
“Ai có chí nấy vậy.” Trương Tử Bình khẽ lắc đầu, triệt để từ bỏ suy nghĩ khuyên bảo.
Còn Lưu Ngọc vẫn đứng đó, nhìn đám người chơi vô cùng vui vẻ ở gần đó, thỉnh thoảng nhấp một ngụm linh tửu.
Nghe bên tai tiếng các tu sĩ ba hoa khoác lác, hở chút là trích dẫn kinh điển, mở miệng ra là nói điển cố, hắn bỗng nghĩ đến câu chuyện Sở quốc dựng nước.
Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, lúc ấy Sở quốc toàn là người phàm, còn lâu mới được tiếp xúc với các quốc gia ở Thiên Nam.
Không được các nước Thiên Nam công nhận, cho rằng Sở quốc chỉ là bộ lạc man di mà thôi.
Thậm chí có vài nước còn muốn đánh chiếm Sở quốc hòng cướp tiền tài và phụ nữ.
Cũng may trong lúc loạn lạc có một vị quân chủ anh minh ra đời, ngoan cường chống đỡ lại sự tấn công của các nước, thậm chí còn khuếch trương lãnh thổ ngàn dặm.
Từ đó về sau, mới có cái tên ‘Sở quốc’.
Bởi vì khác biệt văn hóa dẫn đến hành vi không được coi là tao nhã, lúc đó Sở quốc chịu nhiều chỉ trích từ các nước Thiên Nam, không được dòng chính công nhận.
Đối với việc này, vị quân chủ anh minh nào đó chỉ đáp lại một câu… Ta là phường man rợ mà!
Quân Sở dựa vào thực lực mạnh mẽ công thành phá trại, cuối cùng cũng đứng vững gót chân.
Sau đó không ngừng giao lưu văn hóa, được dòng chính công nhận.
Còn Thiên Nam, có nhiều tu sĩ Trung Vực quen gọi là ‘Nam Cương’, cho rằng là nơi man rợ bần cùng và lạc hậu.
“Ta là phường man rợ mà.”
Lưu Ngọc nghe đám người vô cùng nhiệt huyết bàn luận chuyện viển vông ở đằng kia, trong lòng bỗng nhiên hiện lên câu chữ này.
Tuy rằng Thần Kinh là thủ đô của Đại Càn, mỗi ngày nuốt vào, nhả ra lượng tài nguyên quý hiếm rất lớn, nhưng trong lòng hắn lại dần dần có ý định rời khỏi đây.
“Có lẽ, mình quả thật không thích hợp tu hành kỳ trưởng thành ở đây?”
Lưu Ngọc có suy nghĩ kia xong, ngửa đầu uống cạn linh tửu, sau đó bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Quả thật tài nguyên ở Thần Kinh Tiên Thành rất phong phú, có thể dễ dàng trao đổi rất nhiều tài nguyên quý hiếm, nhưng trong tối ngoài sáng có quá nhiều quy tắc.
Trúc Cơ tu sĩ nhiều không đếm xuể, tu sĩ Kim Đan đầy ở ngoài đường, thỉnh thoảng còn có thể gặp được Nguyên Anh Chân Quân.
Trong tình hình đó, đối với tu sĩ đã quen tự do như hắn mà nói có quá nhiều chỗ bó tay bó chân.
Lưu Ngọc suy nghĩ rất nhanh, đến khi bữa tiệc tan cuộc hắn đã suy nghĩ rõ ràng, đồng thời đưa ra quyết định.
“Thu gom đủ linh thảo luyện chế Ngưng Nguyên đan, Thanh Minh đan, Ngưng Hồn đan sau đó lập tức rời khỏi đây!”
Lúc chắp tay tạm biệt Trương Tử Bình, trong lòng hắn đã có quyết định cuối cùng.