← Quay lại trang sách

Chương 1729 Ngày xuân gửi thư, thiên địa kỳ quan(3)

Linh thảo luyện chế Ngưng Nguyên đan, Thanh Minh đan, Ngưng Hồn đan cũng đã thu gom đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt tay luyện chế. Chỉ còn Linh thảo luyện chế “Ngưng Hồn đan” là vẫn chưa thu thập đủ, nhưng tiến độ cũng được một nửa, cuối cùng cũng xem như thấy khởi đầu của việc mở lô luyện đan.

“Trước mắt chỉ có phần sau của “Thanh Dương Công” là vẫn luôn không có tin tức. Nếu như có thể, mình vẫn muốn ở lại Thần Kinh một thời gian ngắn nữa, xem thử có tiến triển gì thêm không. Nhưng xảy ra chuyện như vậy rồi, mình không nên ở lại phủ đệ Trương gia nữa, mau chóng rời khỏi Thần Kinh Thành cho thỏa đáng.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc chợt đứng dậy, dùng pháp lực mở cửa phòng, nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

Bằng sự hiểu biết của hắn với Quách Phá Vân, đối phương chắc chắn sẽ không đùa, hắn ta trịnh trọng đưa tin như vậy, ắt hẳn chuyện này thật sự đã xảy ra.

Là một thế lực Hóa Thần, kẻ địch của Trương gia chắc chắn không ít, một khi xác nhận lão tổ Hóa Thần của Trương gia tử vong, chỉ sợ chuyện xử lí sẽ lập tức đến.

Lưu Ngọc không muốn bị cuốn vào trong đó, bị xử lí như tu sĩ Trương gia, cho nên hắn định rời đi ngay.

“Không biết lúc này Trương Tử Bình đã biết tin tức về biến cố động trời này chưa?”

Trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ này. Lưu Ngọc suy nghĩ một lúc, lấy ngọc bài đưa tin ra, liên tiếp phát ra mấy tin khẩn cấp để báo cho đối phương tin tức này.

Dù sao bốn năm qua, quan hệ cá nhân của hai người cũng xem như không tệ, Trương gia còn cung cấp đủ loại lễ ngộ, mà việc nhắc nhở miệng lưỡi cũng chẳng tổn thất gì.

Ánh nắng rực rỡ chiếu khắp mặt đất, phủ đệ ngập tràn hương hoa, lại một mùa xuân nữa tiến đến.

Lưu Ngọc rời khỏi phòng luyện công, thần thức đã đạt tới một trăm hai mươi dặm lập tức lan khắp bốn phương tám hướng.

“Bỏ tất cả sự vụ trong tay xuống, mau đến đại sảnh tập hợp!”

Bằng giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa từng có, hắn lần lượt truyền âm cho Trác Mộng Chân và Trương Diệc, bảo hai người đến đại sảnh bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó thu dọn và xóa dấu vết, lập tức rời khỏi Thần Kinh Thành.

“Bịch bịch.”

Tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng vang lên trong phủ đệ, chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, bóng dáng Trác Mộng Chân và Trương Diệc đã xuất hiện trong đại sảnh.

“Phu quân.”

“Sư tôn.”

Trong ánh mắt của hai người hiện lên nét thắc mắc, còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.

Có điều, từ giọng điệu nghiêm khắc trước giờ chưa từng có của Lưu Ngọc, hai người biết nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra, thế nên dù đang trong tu luyện, hai người cũng mặc kệ hậu quả, mạnh mẽ gián đoạn mà xuất quan.

“Chuyện xảy ra quá đột nhiên, lập tức thu dọn đồ đạc, theo bản tọa rời khỏi Thần Kinh Thành.”

Lưu Ngọc không có ý giải thích, hai tay hắn chắp sau lưng, mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói với hai người. Chuyện lợi hay thiệt có thể nói dọc đường, bây giờ vẫn nên rời đi sớm cho thỏa đáng.

“Vâng.”

Mặc dù vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng trước giờ, Trác Mộng Chân và Trương Diệc vẫn lập tức quay người hành động.

Bởi vì vốn cũng chỉ tạm trú, không có dự định ở tại nơi này lâu dài, cho nên đồ mà ba người để lại ở đây cũng không nhiều. Cộng thêm người tu tiên hành động nhanh chóng, thế nên không đến nửa khắc đồng hồ thì đã thu xếp xong.

“Phu quân (sư tôn), thu dọn xong rồi.”

Không đến nửa khắc, hai người đã xuất hiện ở đại sảnh, mặt nghiêm túc báo cáo tình huống.

Tất cả vật phẩm đã được cất vào trong nhẫn trữ vật hoặc túi trữ vật.

Lưu Ngọc không nói gì, trước đó thần thức lớn đến một trăm hai mươi dặm đã lan ra khắp nơi, chậm rãi quét qua bất cứ ngóc ngách nào của phủ đệ.

Hắn cẩn thận kiểm tra xem còn chỗ nào bỏ sót không, đặc biệt là loại vật phẩm nhuốm hơi thở như sợi tóc, móng tay, vân vân.

Hắn thuộc làu “Ma tu yếu lược”, mà chính hắn cũng là người trong nghề trong việc lần theo dấu, cho nên vô cùng nhạy cảm trong chuyện này, lúc thu dọn đồ đạc, hắn đã nhắc nhở hai người chú ý.

Bí thuật quỷ dị kỳ lạ của Trung Vực nhiều vô kể, còn có thần thông như “Chiêm Bặc”,“Dự Trắc”, nhưng có Linh bảo “Phá Bại Chi Kiếm” che giấu, chỉ cần hai người ở bên cạnh mình thì không cần lo sẽ bị phát hiện.

Tuy không để lại bất cứ vật phẩm bị nhuốm hơi thở nào, nhưng không đồng nghĩa rằng nhất định sẽ không bị lần theo, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả.

“…”

Thần thức chậm rãi đảo qua, Lưu Ngọc cẩn thận kiểm tra trong ngoài, xác nhận không bỏ sót gì thì khẽ gật đầu bày tỏ sự hài lòng. Xem ra dưới sự ảnh hưởng của mình, hai người cũng đặc biệt chú ý đến phương diện này.

“Chuyện này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát!”

Lưu Ngọc trầm giọng nói.

Nói xong, hắn dẫn đầu rời khỏi phủ đệ.

Còn lệnh bài khống chế trận pháp của phủ đệ đã bị hắn thu vào thế giới Tiên Phủ, trong thời gian thu dọn nửa khắc đồng hồ kia, hắn đã tiến hành truyền tin khẩn cấp cho Trương Tử Bình.

Đã chạy đi thì không có thời gian để thu hồi lệnh bài nữa, hắn còn chẳng biết có thể về Thần Kinh này không, chuyện lệnh bài đã không còn quan trọng, lúc này mà còn nhớ đến số tài sản đó, chính là tự chui đầu vào lưới.

Nguyên tắc đơn giản như vậy, Trương Tử Bình đương nhiên sẽ hiểu. …

“Bịch bịch.”

Trên đường phố rộng rãi sạch sẽ, người đến người đi, một nam một nữ một thiếu niên trà trộn bên trong không chút nào thu hút.

Lúc này đang vào ban ngày, trên đường cái dòng người tuôn trào, tiếng rao hàng từ các nơi cứ liên tiếp vang lên, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.

Có lẽ Thần Kinh Thành cách biên giới phía nam quá xa cho nên tin tức vẫn chưa truyền tới được ngay, Lưu Ngọc đi rất bình thường, chẳng hề bị can ngăn, linh giác nhạy cảm hơn tu sĩ cùng cảnh giới cũng không phát hiện dấu hiệu bị theo dõi.

“Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trên đường vội vã đến đại điện Truyền Tống, Trác Mộng Chân không nhịn được truyền âm hỏi. Từ khi xác định quan hệ, có danh phận, nữ tử này đổi giọng ngay, không hề có cảm giác mất tự nhiên.

Dù sao thì hai người gắn bó với nhau lâu như vậy, tu sĩ quen biết họ đều cho tưởng rằng họ là quan hệ như thế, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lí rồi.

“Sáu châu An Nam xảy ra biến cố động trời, Trương gia bị thiệt nặng trong đêm, cho nên kế hoạch rời khỏi Thần Kinh Thành…”

Lưu Ngọc khẽ hé môi, dùng lời lẽ ngắn gọn nhất để nhanh chóng kể lại mọi chuyện một lượt.

“Ngay cả quái vật lớn cấp bậc Hóa Thần cũng sụp đổ ngay trong ngày?”

Con ngươi trắng đen rõ ràng của Trác Mộng Chân hiện lên mấy phần khó tin, nàng rơi vào im lặng.