← Quay lại trang sách

Chương 1730 Rời khỏi Thần Kinh

Theo lời kể, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự hung hiểm trong đó và tình cảnh mà Trương gia sắp sửa đối mặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Diệc cũng mang theo chút thương hại.

Là “đại tổng quản” Trương gia - xử lý sự vụ hằng ngày của sáu châu An Nam, Trương Đào nhất định nằm trong phạm vi Linh châu, lão gần như chắc chắn đã chết. Nói cách khác, từ nay về sau, thiếu niên này đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.

“Sư tôn.”

Thấy vẻ mặt của sư tôn và sư nương lạ thường, Trương Diệc không kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng, nhịn không được mở miệng dò hỏi.

Hai năm trôi qua, tu vi của người này đã có tiến bộ nhảy vọt, lúc này đã đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, đến trình độ có thể Trúc Cơ bất cứ lúc nào. Nếu không phải vì củng cố căn cơ, từ một năm trước thì hắn ta đã có thể Trúc Cơ, thậm chí không cần đến Trúc Cơ đan cũng có thể có tỉ lệ thành công rất cao.

“Đã có vài chuyện xảy ra, chúng ta nhất định phải rời khỏi thành này.”

Lưu Ngọc không quay đầu, chỉ từ tốn nói.

Gia tộc bị đả kích mang tính hủy diệt chỉ trong một sớm, người thân gần gũi nhất chết oan chết uổng, đối với một thiếu niên mười tám tuổi còn chưa trải đời, cú sốc này quá to lớn.

Chỉ cần sơ suất là có thể ảnh hưởng đến đạo tâm, để lại mầm họa cho “tâm ma kiếp” trong tương lai.

Vì lẽ đó, tạm thời vẫn không nên báo cho thỏa đáng.

Nể tình lễ bái sư hậu hĩnh, Lưu Ngọc làm sư tôn nên cũng không nói sự thật ra.

“Vâng.”

Trương Diệc gật đầu cái hiểu cái không, lại bởi uy nghiêm trước giờ của sư tôn nên không còn dám hỏi tới.

Sau đó ba người không nói năng gì nữa mà đi đường, không lâu sau đã đến đại điện Truyền Tống của Thần Kinh.

Đại điện có Nguyên Anh chân quân đóng giữ thời gian dài, không ngừng có từng đợt sóng linh khí xuất hiện, từng bóng dáng người tu sĩ biến mất từ trong Truyền Tống trận, cùng với không ngừng có hình dáng hiện lên từ đó.

Phóng tầm mắt nhìn tới, tu sĩ Kim Đan vô cùng phổ biến, gần như không nhìn thấy bóng dáng của tu sĩ cấp thấp. Ngay cả Nguyên Anh chân quân cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở đây.

“Không có gì khác thường. Xem ra thế lực đối địch của Trương gia còn chưa kịp phản ứng, hoặc là không thèm để ý đến con tôm nhỏ là mình. Dù thế nào thì đây đều là một chuyện tốt.”

Lưu Ngọc đứng trước cửa, mắt quét qua cảnh tượng trong đại điện Truyền Tống, trong lòng lóe lên suy nghĩ này.

Hắn khẽ gật đầu ra hiệu với Trác Mộng Chân, hai người bèn dẫn Trương Diệc vào trong.

Mấy năm qua, đương nhiên không phải Lưu Ngọc không chuẩn bị gì cả. Hắn lấy các loại đan dược tinh phẩm như “Tinh Hoa đan”,“Thanh Minh đan” làm vốn, cũng quen biết vài tu sĩ Kim Đan bên trong đại điện Truyền Tống. Nếu có thế lực lớn đứng ra phong tỏa, vậy thì tất nhiên cái gì cũng vô dụng, nhưng khi thế lực lớn không chú ý đến, những người này sẽ phát huy được tác dụng.

Ít nhất thì việc nhanh chóng sắp xếp truyền tống vẫn là không thành vấn đề.

“Thượng Quan đạo hữu, Cổ mỗ muốn đến Giang châu một chuyến, xin hãy tạo thuận lợi.”

Lưu Ngọc nhìn quanh bốn phía, không lâu sau đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, thoải mái tiến lên chắp tay chào hỏi.

Tuy nhân vật có thể ổn định bán Linh đan tam giai ra ngoài không nhất định là đại sư luyện đan, nhưng ít ra cũng có thể cho thấy sau lưng hắn có một đại sư luyện đan.

Theo trình độ nào đó, hắn nắm giữ “tài nguyên khan hiếm”.

Đối với tu sĩ không quá được coi trọng trong một vài thế lực lớn, nhân vật như vậy vẫn rất đáng để kết giao. Thế nên Lưu Ngọc làm việc rất thuận lợi, chỉ theo lệ hỏi hắn vài câu, giao nộp đầy đủ Linh thạch xong thì ba tấm Truyền Tống phù đã tới tay.

“Đi thôi.”

Lưu Ngọc hờ hững nói một câu với hai người xong thì bước thẳng lên Truyền Tống trận đến “Giang châu”.

Nếu đã chuẩn bị rời khỏi Thần Kinh sớm, thì hắn đã suy nghĩ đầy đủ chuyện rốt cuộc phải đi đâu rồi, cũng đã chọn lựa vài địa điểm. Chỉ là khi thấy thế cục Trung Vực, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nếu chỉ một thân một mình ở Trung Vực thì khó thể lâu dài.

Dù gì giai cấp ở Trung Vực đã cố định, lợi ích muốn phân phối ra đã sớm chia hết. Trong tình huống này, trông như một tu sĩ mới quật khởi cần phải đối mặt với một hoặc nhiều thế lực, nhưng thật ra lại là toàn bộ giai cấp lợi ích.

Không có tu sĩ hay thế lực nào sẽ ngoan ngoãn phun đồ đã ăn vào miệng ra ngoài cả. Dưới tình huống như vậy, đối mặt với uy hiếp có thể tồn tại, chuyện chèn ép gần như là một loại bản năng, hoặc là một loại quy luật và hiện tượng tồn tại khách quan, giống như việc nước chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra vậy.

Dù khác lí do, nguyên nhân và kết quả cũng không giống nhau, nhưng tại một thời điểm nào đó trong tương lai, nó vẫn sẽ xảy ra.

Với kinh nghiệm tu hành gần hai trăm năm, cộng thêm việc thuộc lòng điển tịch lịch sử, Lưu Ngọc nhìn rõ tất cả những chuyện này.

Một tu sĩ có thiên tài cỡ nào đi nữa, làm sao có thể chống lại một đoàn thể ích lợi chứ?

Chỉ cần tu vi thực lực của mình còn đang tăng lên, dù không có suy nghĩ cướp đoạt lợi ích, nhưng theo việc cảnh giới dần đạt tới trình độ nhất định thì vẫn sẽ bị một vài thế lực xem là uy hiếp.

Huống chi chờ đến khi thực lực tăng đến mức độ nhất định, chắc chắn sẽ cần nhiều tài nguyên hơn mới có thể làm tu vi tăng lên, sớm muộn gì Lưu Ngọc cũng phải truy cầu phần lợi ích thuộc về mình. Cứ thế, một vài tu sĩ không có bối cảnh nhưng tư chất bất phàm, tu vi đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong hay Kim Đan đỉnh phong bất chợt “nổ chết” cũng không có gì lạ.

Cho nên trông như là Lưu Ngọc có lựa chọn, nhưng thật ra cơ hội lựa chọn cũng không nhiều. Hoặc là hắn bại lộ thân phận “sứ giả Thiên Nam”, lúc nào cũng phải bị tu sĩ cấp cao của Càn Đình theo dõi; hoặc là hắn biến thành một tán tu không có chút bối cảnh nào; không thì hắn sẽ gia nhập vào một thế lực lớn nào đó, bị gieo thủ đoạn khống chế, trở thành “khách khanh” không thể tiếp xúc đến chuyện quan trọng; con đường cuối cùng, chính là hắn gia nhập vào thế lực tán tu, tiến hành sự đối kháng kịch liệt nhất với đoàn thể nhận được ích lợi.

Thứ nhất là bại lộ trong tầm mắt của Càn Đình, Lưu Ngọc loại bỏ đầu tiên, lúc nào cũng bị tu sĩ cấp cao giám thị thì chẳng còn tự do nào cả. Hắn cũng không có thói quen giao tính mạng của mình cho người ngoài.

Con đường thứ hai cũng không thể làm được, Lưu Ngọc quá rõ tình cảnh của cá thể tán tu: Không chỗ nương tựa, thực lực cũng không đạt đến hàng đầu, đối mặt với sự chèn ép từ thế lực lớn, họ không hề có sức phản kháng.

Hắn đã lĩnh hội rất sâu chuyện này rồi.

Dù sao hắn xuất thân từ Nguyên Dương Tông, miễn cưỡng xem như “thế lực lớn”, trước giờ vẫn luôn dốc sức chèn ép và áp bức tán tu.

Còn con đường thứ ba, nhìn thì như một lựa chọn tốt, nhưng thật ra cũng không thể làm được.“Khách khanh” nghe thì xuôi tai đấy, nhưng thật ra cũng chỉ là một kẻ làm công cao cấp mà thôi, gần như không thể tiến vào trung tâm quyền lực.