Chương 1731 Rời khỏi Thần Kinh(2)
Thân là trưởng lão của Nguyên Dương Tông, Lưu Ngọc chưa từng nghe nói có “khách khanh Kim Đan” nửa đường gia nhập nào có thể tham gia vào quyết sách quan trọng của tông môn. Trái lại thì với một vài nhiệm vụ nguy hiểm, người đầu tiên họ nghĩ đến là khách khanh.
Dù cho cần cù chăm chỉ, bán mạng vì tông môn mấy trăm năm, miễn cưỡng bước vào trung tâm thì thời gian tu luyện tốt nhất cũng đã qua, kết quả vẫn là công dã tràng. Nỗ lực và thu hoạch không tỉ lệ thuận với nhau, đương nhiên không phải là một lựa chọn tốt.
Bỏ qua ba con đường ở trên thì đương nhiên chỉ còn con đường cuối cùng, đó chính là gia nhập vào một thế lực tán tu nào đó, như vậy thì không còn là một thân một mình nữa.
Hơn nữa, vì đặc điểm của băng nhóm tán tu, chắc chắn sẽ dễ đi vào trung tâm hơn so với thế lực lớn bình thường. Nói cho cùng thì mọi người ai cũng là tán tu, rốt cuộc trước giờ có trải qua thế nào, ai cũng khó để biết được.
Dù lựa chọn này sớm muộn gì cũng sẽ đối kháng chính diện với đoàn thể thu được ích lợi như Càn Đình, thánh địa, tông môn, thế gia, nhưng từ trình độ nào đó, lợi ích chính diện thắng được thông qua thực lực sẽ làm căn cơ vững chắc hơn.
Từ xưa đến nay, đấu tranh luôn mang theo máu và tử vong, Lưu Ngọc đã sớm không ôm mơ mộng gì với việc tẩy bài đổi lấy lợi ích. Chỉ có cách này mới có thể làm một mẻ, khỏa suốt đời!
“Ong ong ong”
Truyền Tống trận run nhẹ, phù văn bên trên sáng lên từng vòng từng vòng một, quầng sáng dần dần đạt tới mức chói mắt.
Truyền Tống phù bị kích hoạt, hóa thành vòng bảo vệ trong suốt bao phủ lấy ba người.
Lưu Ngọc lẳng lặng đứng trong trận pháp, thân thể căng cứng lại theo bản năng, cuối cùng hắn nhìn quan cổng đại điện Truyền Tống, cẩn thận nhìn Thần Kinh Thành phồn hoa sầm uất, khắc sâu vào lòng hình ảnh này.
“Không biết lần sau khi mình đến thành này, sẽ là hình ảnh thế nào?”
“Là kẻ tầm thường, bó tay bó chân khắp nơi, không khác gì Kim Đan phổ thông; hay là được ủng hộ rầm rộ, chỉ dựa vào cảnh giới thực lực của bản thân đã nắm giữ các loại đặc quyền? Hay là… Quân lâm thiên hạ, cử thế vô song?”
Truyền Tống trận càng thêm rung động, quầng sáng màu trắng dần làm mờ tầm mắt, nhưng cảm xúc trong lòng hắn lại chập trùng lên xuống.
Hắn nhớ lại bốn năm qua cẩn thận dè dặt, thậm chí có thể nói là “khiêm tốn làm người”, nhịn không được xúc động trong lòng, tưởng tượng cảnh tượng tương lai.
Rõ ràng hắn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan, thực lực cũng vượt xa tu sĩ cùng cấp, thậm chí có thể khiêu chiến “Chân Nhân bảng” của Trung Vực, nhưng hắn vẫn phải khoanh tay bó gối khắp nơi.
Thời khắc này, Lưu Ngọc nhớ lại sinh hoạt bốn năm qua, không khỏi cảm thấy hơi nghẹn uất. Con đường tu tiên của hắn là vì trường sinh, tiêu dao, không bị bất cứ thứ gì bó buộc, nhưng lại bị quy củ của Đại Càn trói lấy!
“Cuối cùng sẽ có một ngày, quy củ của Đại Càn này sẽ không trói buộc được bản tọa!”
Trăm ngàn suy nghĩ lướt qua, ánh mắt Lưu Ngọc dần mạnh mẽ, trong lòng chợt tuôn lên hào khí.
“Sư tôn.”
Trương Diệc sắc mặt khó coi, mặt miễn cưỡng nở nụ cười. Mấy năm trước, trải nghiệm liên tục đi Truyền Tống trận dẫn đến thổ tả khiến người này có bóng ma tâm lí.
Mãi đến khi Lưu Ngọc vỗ bờ vai hắn ta, sắc mặt hắn ta mới dần tốt hơn.
Tuy tu vi tăng lên rất nhanh, vượt xa tu sĩ cùng tuổi, nhưng dù sao trải nghiệm của hắn ta cũng tương đối ít, tâm cảnh của người này còn chưa theo kịp.
Còn Trác Mộng Chân thì yên lặng đứng bên phải Lưu Ngọc, tay khoác lấy tay phải của hắn. Nữ tu này tuy có chút tự cho mình siêu phàm, nhưng chỉ cần có thực lực vượt xa nàng, nàng vẫn tương đối ngoan ngoãn, ngày thường rất ít khi giận dỗi. So với Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên thì nàng tự lập hơn.
“Ong ong.”
Linh quang sáng sủa mờ đi, ba người trong trận pháp đã không còn tăm hơi.
Giang Châu, là một lục địa tương đối bình thường trong chín mươi chín châu Trung Vực.
Tuy rằng diện tích có thể so với Sở quốc, gần như bằng một nửa sáu châu An Nam, nhưng vẫn kém xa ‘chín châu trung tâm’.
Kể cả tài nguyên cao cấp lẫn người có tư chất linh căn ưu tú đều có sự chênh lệch rõ rệt.
Tài nguyên cao cấp tương đối thưa thớt, số lượng tu sĩ có tiếng tăm cũng ít, càng không có thánh địa hoặc là thế lực lớn cấp Hóa Thần nào khác.
Không những không có thế lực bá chủ mà còn không có quá nhiều tu sĩ cấp cao.
Cho nên, Lưu Ngọc mới chọn châu này làm mục tiêu cuối cùng.
Đương nhiên, thân là lục địa của Trung Vực, Giang Châu cũng có không ít Nguyên Anh chân quân.
Chỉ có điều phân tán trong lãnh thổ quốc gia rộng lớn như thế, bình thường rất khó gặp mà thôi.
Không xuất hiện tình trạng áp lực như ở Thần Kinh Thành, đi mấy con phố là có thể bắt gặp Nguyên Anh chân quân đi ngang qua trên bầu trời.
Giang Châu ở phía Nam Trung Vực, xếp hạng hai mươi mấy trong các châu phía Nam, cách sáu châu An Nam mấy lục địa.
Có thể nói ở một vị trí tương đối an toàn, cho dù hai tộc Nhân Yêu đột nhiên bùng nổ chiến tranh cũng tạm thời không lan đến nơi này.
Ù, ù, ù!
Truyền Tống trận run nhè nhẹ rồi sáng lên, ba bóng người xuất hiện trong đó.
Hít hà!
Liên tục truyền tống khiến chân Trương Diệc nhũn cả ra, mặt mày phờ phạt.
Hắn ta gần như đứng không vững, nhờ Lưu Ngọc đánh ra một đạo pháp lực mới miễn cưỡng đứng vững.
“Mật độ linh khí trong không gian ước chừng tương đương với linh mạch nhất giai hạ phẩm, một phần mười đến hai phần mười.”
“Trình độ này còn lâu mới bằng chín châu trung tâm, còn kém hơn Vân Châu một ít, hoàn toàn khớp với trong tài liệu.”
Lưu Ngọc thuận tay đánh ra một đạo pháp lực, phóng mắt Linh Giác nhìn một vòng sau đó nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Nhìn lại thì thấy trong đại điện truyền tống tu sĩ Kim Đan thưa thớt, trong một trăm người ước chừng chỉ có khoảng hai người.
Tỉ lệ còn chưa tới một phần trăm, Luyện Khí và Trúc Cơ chiếm phần lớn, kém xa Thần Kinh Thành cả một con đường.
Ở chỗ này, cảnh giới Kim Đan lại trở thành ‘tiền bối cao nhân’!
Liên tục xuất hiện hai Kim Đan chân nhân đã khiến tu sĩ trong điện xôn xao suy đoán không biết là thần thánh phương nào.
Nhưng có vẻ vị tiền bối Kim Đan trung kỳ kia không dễ chọc, cho nên bọn họ không dám quan sát quá lâu, chỉ vội vàng đảo mắt qua rồi lập tức dời đi.
Lưu Ngọc dẫn đầu đi xuống Truyền Tống trận, linh áp mạnh mẽ tự nhiên tỏa ra, cộng thêm sát khí như có như không quanh người làm tu sĩ xung quanh tránh xa.
Tỉ lệ tu sĩ Kim Đan thấp như thế, ước chừng chỉ tương đương với một buổi tụ tập bình thường của người tu tiên ở Thiên Nam mà thôi.
Đương nhiên không phải bởi vì trình độ Tu Tiên Giới ở Giang Châu quá tệ, mà là vì lúc này ba người chỉ ở trong một thành nhỏ, kém xa Châu thành ở Giang Châu.
Thành này tên ‘Tầm Dương’, chỉ là một thành nhỏ bình thường ở Giang Châu, xếp hạng dưới trung bình.