Chương 1732 Tư tưởng thực tế
Nhưng quy mô người tu tiên cũng gần như tương đương với ‘Vọng Nguyệt Thành’ mà Lưu Ngọc từng ở mấy năm.
Về mặt tu sĩ cấp cao, có lẽ cao hơn.
Di chứng của việc liên tục di chuyển làm Trương Diệc chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ vẫn chưa trải qua gột rửa linh khí gần như mất đi năng lực di chuyển.
Hắn ta đứng ở đó thật lâu vẫn không thể nhúc nhích, chỉ đành cố gắng điều chỉnh trạng thái.
Lưu Ngọc lẳng lặng nhìn người kia vận chuyển pháp lực điều chỉnh trạng thái, có một thoáng ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Nhưng giây lát sau đã trở lại bình thường.
Thật ra, chỉ xét từ góc độ lợi ích thì Trương Diệc đã hết giá trị.
Bây giờ hắn không cần mượn sức của Trương gia nữa, hoàn toàn có thể vứt bỏ người này tự sinh tự diệt.
Ngược lại dẫn theo nói không chừng còn gặp nguy hiểm.
Dù xem như không để lại bất cứ vật phẩm còn thở nào, còn có ‘Phá Bại kiếm’ có thể che chắn bói toán và tiên đoán, nhưng thế lực đối đầu với Trương gia còn có thể thông qua ‘huyết mạch’ thi triển bí thuật tìm kiếm.
Chẳng những có khả năng này mà khả năng còn rất lớn.
Chỉ có điều sau khi Trương Đào ngã xuống, Trương Diệc không còn người thân thiết nào nữa, thua xa mấy tu sĩ huyết mạch cấp cao khác của Trương gia, trước mắt tu vi cũng rất thấp, khả năng bị chú ý tới không lớn.
“Bỏ đi.” Lưu Ngọc khẽ lắc đầu dời mắt, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ nào đó.
Tuy rằng Lưu mỗ là người chỉ nhìn vào lợi ích, nhưng nhận được lợi vẫn phải làm việc, trừ khi gặp phải tình trạng thân mình còn lo chưa xong hoặc là sức hấp dẫn không thể chối từ.
Nếu không trong tình trạng bình thường vẫn tương đối đáng tin cậy.
Di chứng tích lũy khiến mãi đến nửa khắc sau Trương Diệc mới hồi phục trạng thái bình thường.
“Đi thôi.”
Lưu Ngọc nói rồi cùng Trác Mộng Chân đi ra ngoài điện, Trương Diệc thấy thế vội vàng đuổi theo.
“Cung tiễn tiền bối.”
Dưới ánh mắt kính sợ của đám tu sĩ cấp thấp, ba người nhanh chóng rời khỏi đại điện truyền tống, xuất hiện trên đường cái Tầm Dương thành.
Dõi mắt trông ra kiến trúc hai bên đường phố, tuy không vàng ngọc huy hoàng như Thần Kinh Thành nhưng cũng có vẻ riêng, mang đậm phong cách cổ xưa.
Căn cứ vào tài liệu ghi lại, Tầm Dương thành thành lập vào thời Đại Đường.
Trải qua mưa gió, tuy chưa bao giờ chiếm vị trí quan trọng gì nhưng hơn trăm năm qua vẫn sừng sững không ngã, cũng xem như rất hiếm có.
Ánh nắng dịu nhẹ phủ lên người, mang đến từng đợt ấm áp.
Lưu Ngọc cảm giác được tu vi của toàn bộ tu sĩ lui tới trong Tầm Dương thành kém hơn Thần Kinh Thành ít nhất một cấp bậc.
Luyện Khí và Trúc Cơ mới là chính, còn tu sĩ Kim Đan phải tìm kỹ lâu lâu mới gặp một người.
“Tìm nơi ở lại trước đi.”
Lưu Ngọc yên lặng quan sát một lúc rồi nhớ lại tài liệu về Tầm Dương thành, sau đó hắn chợt lóe lên đưa theo hai người kia đến thành Đông.
Nếu đã dự tính định cư ở đây thì đương nhiên phải tìm chỗ ở trước, thu thập tình báo.
Dù hắn muốn gia nhập vào tổ chức tán tu sau lưng Quách Phá Vân cũng không cần sau khi tới lập tức qua đó, sẽ chỉ khiến bản thân quá ‘rẻ bèo’.
Từ đó có thể sẽ bị tổ chức đối xử như tu sĩ bình thường, bất lợi cho phát triển lâu dài, phải tốn nhiều sức lực hơn để tiến xa hơn.
Cho nên Lưu Ngọc dự định tìm chỗ ở rồi hỏi thăm tin tức, sau đó mới liên lạc với Quách Phá Vân, xem ‘thành ý’ của tổ chức.
Dù sao thì tu sĩ có thể bước vào ‘Chân Nhân bảng’ đã thuộc nhóm đứng đầu dưới Nguyên Anh, chỉ cần thả ra tiếng gió thực lực tương ứng, rất nhiều tông môn cấp Nguyên Anh sẽ chào đón.
Dưới loại tình trạng này, hắn hoàn toàn không cần phải chủ động tới cửa, uổng công để người ta xem thường.
Quách Phá Vân biết thực lực và giá trị của hắn, đã có lòng muốn mượn sức, chắc chắn sẽ tích cực hành động.
Đây là lựa chọn hai phía, nếu tổ chức sau lưng không đưa ra đủ thành ý và coi trọng, Lưu Ngọc vẫn còn lựa chọn khác, cũng không phải không có không được.
Ba người đi trên đường lớn trải đá xanh, xuyên qua dòng người thưa thớt không dừng lại nhiều mà đi thẳng đến thành Đông.
Chỉ có Trương Diệc còn trẻ không nhịn được lặng lẽ nhìn Đông nhìn Tây.
Cuối cùng, Lưu Ngọc dừng lại trước một khách điếm tên là ‘Phiêu Miểu Cư’, đánh giá một lúc rồi vẫn đi vào.
Tốn một ngàn năm trăm linh thạch, nhận được quyền sử dụng một tòa phủ đệ tam giai trung phẩm.
Một ngàn năm trăm linh thạch đã có thể mua được một pháp khí cực phẩm, nhưng đối với Lưu Ngọc bây giờ trên người có ‘tài khoản trăm vạn’ mà nói thì đúng là không có cảm giác gì.
Ở trong mắt người ngoài, một đôi vợ chồng tu sĩ Kim Đan lấy ra được cũng hết sức bình thường.
Không phải không có động phủ tốt hơn, mà chỉ là hằng ngày Lưu Ngọc chủ yếu tu luyện luyện hóa đan dược, không dựa vào linh khí nhiều.
Huống chi động phủ cho thuê có mật độ linh khí cao hơn nữa cũng không thể so với phủ đệ Trương gia.
Nếu không vì Trác Mộng Chân và Trương Diệc cần luyện hóa linh khí thì có thể Lưu Ngọc đã chọn động phủ tam giai hạ phẩm rồi.
Tuy rằng hắn giàu xụ nhưng chưa từng phô trương, vẫn quen khiêm tốn, không tùy tiện để lộ ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Trận pháp mở ra, mặt đất chấn động nhẹ, cuộc sống của Lưu Ngọc ở ‘Tầm Dương thành’ chính thức bắt đầu. …
“Từ biệt bốn năm không gặp, Cổ Thành đạo hữu chẳng những phong thái hơn trước mà tu vi cũng tiến bộ nhiều nhỉ!”
Người chưa đến giọng đã tới trước.
Tiếng cười quen thuộc vang lên, Quách Phá Vân còn ở ngã rẽ mà giọng đã tới.
Mấy phút sau đi đến gần chắp tay, thái độ rất nhiệt tình.
“Đâu có, đâu có.”
“Đối với chúng ta bốn năm chỉ là một lần bế quan mà thôi, tu vi của Quách đạo hữu cũng tiến bộ không ít nhé!”
Lưu Ngọc tươi cười khách sáo chắp tay nói.
“Mời!”
Hắn giơ tay mời, rồi bước vào phủ trước, Quách Phá Vân đi theo sau.
Lưu Ngọc không che giấu tu vi quá nhiều, giữ tốc độ sắp năm phần so với tu sĩ bình thường, không định che giấu hết.
Dù sao cũng từng vào sinh ra tử, lấy được tài nguyên lớn, nếu tu vi không tiến bộ chút nào chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Mà sau bốn năm, tu vi của Quách Phá Vân cũng tiến bộ không nhỏ, nhìn hơi thở và dao động pháp lực ở đây e là chỉ còn cách Kim Đan đỉnh phong một bước.
“Thấy ngươi phơi phới như vậy chắc mấy năm nay suôn sẻ lắm đúng không.”
“Không dám, đã chuẩn bị cho Kết Anh rồi, chỉ là không biết đến nào mà thôi?”
Lưu Ngọc liếc thấy Quách Phá Vân mặt mày hồng hào, sắc mặt như thường hiện lên suy nghĩ này.
Một lát sau, hai người vào ngồi trong một đình nhỏ, bốn phía cỏ xanh mơn mởn hoa thơm chim hót, cảnh sắc hài hòa tự nhiên.
Trác Mộng Chân pha linh trà xong, gật đầu nhẹ với Lưu Ngọc rồi chủ động rời đi.