← Quay lại trang sách

Chương 1733 Tư tưởng thực tế (2)

Trước khi chính thức xác định thân phận, nàng chưa từng làm mấy chuyện bưng trà rót nước này.

Cho đến sau khi đã có thân phận rõ ràng mới thay đổi thỉnh thoảng làm chuyện này.

Lần này nàng đích thân ra mặt pha trà, thay vì nói là chiêu đãi khách quý chi bằng nói là ‘tuyên thệ chủ quyền’.

Để tránh gặp tình trạng như lần trước, hai người nói chuyện nói tới chốn hẻm hoa ngõ liễu…

Lưu Ngọc hiểu rõ tâm tư của nàng nhưng cũng không nói gì thêm.

Rót cho Quách Phá Vân một ly, cười nói: “Mời, Quách đạo hữu.”

“Linh trà tam giai này tên là ‘Hàn Lộ’, nghe nói đến từ Đông Hoang…”

Lưu Ngọc có nghiên cứu sâu và giải thích độc đáo về ‘trà đạo’.

Cho dù nói liên tục hai canh giờ cũng không thành vấn đề.

Hai người thưởng thức linh trà, hắn nói không ngừng, nửa ngày sau cũng chưa nói đến chuyện chính.

Lúc mới bắt đầu, Quách Phá Vân còn cười tươi rói.

Nhưng thấy đã qua hơn nửa canh giờ mà Lưu Ngọc vẫn không có ý dừng lại thì nụ cười dần dần cứng đờ.

“Cổ Thành đạo hữu, Quách mỗ cũng rất có hứng thú với ‘trà đạo’.”

“Tuy nhiên tương lai còn dài, có thể để sau này rồi nói tiếp.”

“Bây giờ vẫn nên bàn chuyện quan trọng trước đi.”

Hắn ta cười khổ, không thể không ngắt lời.

“Nếu đã như vậy thì mời Quách đạo hữu nói, Cổ mỗ xin chăm chú lắng nghe.” Lưu Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối hớp một ngụm linh trà, gật đầu nói.

Sở dĩ quanh co như thế là vì không muốn chủ động nhắc tới, muốn giành được nhiều quyền chủ động hơn.

Ngay cả trước kia gửi tin tới hắn cũng chỉ là tỏ vẻ ‘sang đây xem thử’.

Từ xưa thâm tình không lâu, chỉ có thói quen mới có được lòng người, tuy rằng Lưu Ngọc không thích điều này nhưng lại không thể không thừa nhận đây mới là hiện thực.

Lúc thực lực không đủ, cũng phải học được cách linh hoạt sử dụng chúng.

“Lần này Quách mỗ tới, vẫn là ý lúc trước, muốn mời đạo hữu…”

Quách Phá Vân buông tách trà xuống, nghiêm mặt, chậm rãi mở lời.

Không ngoài dự đoán, vẫn muốn mời Lưu Ngọc gia nhập tổ chức tán tu sau lưng như trước.

Chẳng qua khác với lúc trước là nghe giọng tương đối gấp, không lộ chút tiếng gió nào về tổ chức, chỉ nói vài lý thuyết sáo rỗng, muốn được Lưu Ngọc đồng ý.

Thời thế bây giờ, bất công như thế nào.

Tu sĩ không có bối cảnh, muốn có được tài nguyên cao cấp sẽ bị thế lực lớn chèn ép thế nào, thừa nhận ác ý từ các thế lực lớn vân vân.

“Tất cả tán tu liên hợp lại chắc chắn có được sức mạnh thay trời đổi đất!”

“Làm sạch thế giới, sửa lại trời đất!”

“Cổ Thành đạo hữu, Thiên Nam đường về thật mạnh lạch trời, ở Trung Vực ngươi cũng lẻ loi một mình.”

“Gia nhập tổ chức, chúng ta… Mới là người đồng đạo!”

Giống với lần trước, Quách Phá Vân càng nói càng kích động, cuối cùng không nhịn được đập bàn đứng dậy, mặt đỏ rần nói.

Nhìn ra được, người này có trải nghiệm sâu sắc đối với các thế lực lớn đang chèn ép tán tu như thế nào.

Hơn nữa còn vô cùng tin tưởng vào ‘tư tưởng’ của tổ chức, còn có vẻ tình nguyện vì thế hy sinh một ít ích lợi cá nhân.

“Loại tư tưởng này có thể làm một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đồng cảm sâu sắc như vậy, quả thật có chỗ độc đáo.”

“Tổ chức này không đơn giản.”

Lưu Ngọc nhìn Quách Phá Vân đỏ mặt, trong chớp mắt đó trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Tuy nhiên ngoài mặt vẫn rất tự nhiên gật gù đồng ý, nói: “Thật không dám giấu giếm, vì suy nghĩ đến sự an toàn của bản thân mà Cổ mỗ vẫn chưa lộ thân phận với Càn Đình.”

“Theo lời đạo hữu kể, bốn năm ở Thần Kinh cũng là tràn đầy trải nghiệm.”

“Chỉ là…”

Lưu Ngọc lộ vẻ khó xử, dừng một lúc mới nói tiếp:

“Chỉ là dù đồng ý với lý tưởng của quý tổ chức, nhưng vẫn phải lấy việc tu luyện làm trọng, việc tu hành của Cổ mỗ…”

Hắn nói tới đây thì ngừng, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.

Chính là muốn tổ chức của đối phương đưa ra một ít ‘thành ý’, làm mình hết băn khoăn.

Lưu Ngọc vẫn không hề dao động với những lời ba hoa chích choè kia, như tảng băng phủ bụi ngàn năm, không thể dao động.

Sau tất cả, vẫn phải xem lợi ích!

Trút đi vẻ bề ngoài được tô son trát phấn thì tổ chức này cũng chỉ là một đám tán tu bất mãn với hiện thực tụ tập lại với nhau, muốn lật đổ bố cục hiện tại, lấy được nhiều tài nguyên và quyền lực hơn thôi.

Nếu không nhận được thêm lợi ích thì vì sao Lưu Ngọc phải gia nhập, nói không chừng sẽ xử lý nhóm tán tu?

Đương nhiên ‘thành ý’ này không hẳn phải là bao nhiêu linh thạch, hoặc là pháp bảo có uy lực mạnh.

Bây giờ hắn có đầy đủ pháp bảo, không thiếu chút đồ này.

Mà tổ chức phải đưa ra thái độ, ví dụ như đưa ra điều kiện làm người ta động lòng, thể hiện sự coi trọng của mình.

Nếu không sau khi gia nhập thì không thể phát triển tốt hơn được, thế Lưu Ngọc còn gia nhập nhóm tán tu làm gì?

Còn không bằng tìm một tông môn Nguyên Anh làm khách khanh, hoặc là vẫn độc lai độc vãng.

“Tại hạ có thể hiểu băn khoăn của Cổ Thành đạo hữu.”

“Có yêu cầu gì đạo hữu cứ việc nói, tại hạ…” Khi cuồng nhiệt ngắn ngủi rút đi, mọi thứ vẫn lấy lợi ích làm chuẩn, Quách Phá Vân nhanh chóng bình tĩnh lại nói.

Hắn ta biết một phần nào đó về thực lực và tiềm lực của Lưu Ngọc, đã xem hắn như Kim Đan đứng đầu ‘Chân Nhân bảng’, đương nhiên thái độ khác với tu sĩ bình thường.

Nếu có tu sĩ như vậy gia nhập vào, chắc chắn sau này tổ chức sẽ càng ngày càng phát triển.

Cho nên có vài điều kiện cũng là bình thường, Quách Phá Vân hoàn toàn có thể hiểu được.

Lý tưởng thuộc về hy vọng, tư tưởng thuộc về suy nghĩ, đều quá xa xôi và sáo rỗng, không thể lập tức cải thiện tình trạng bây giờ.

Cho nên trước tiên gạt bỏ hai người bàn điều kiện, hắn ta cũng không bài xích.

Dù sao thì đều là tu sĩ đã sống mấy trăm tuổi, là ‘quái vật’ trong mắt người phàm, đã qua cái tuổi nhiệt huyết từ lâu.

“Đầu tiên, Cổ mỗ muốn biết, tổ chức sau lưng Quách đạo hữu là…”

Lưu Ngọc nghe vậy ánh mắt chợt lóe nhỏ đến khó phát hiện, nhìn thẳng vào mắt đối phương chậm rãi trả lời. …

Sau giờ ngọ ánh nắng chói chang, hai người nói chuyện ở trong đình rất lâu, đã qua mấy tuần linh trà.

Mãi cho đến khi chiều hôm dần buông, Quách Phá Vân mới đứng dậy chắp tay, định từ biệt ra về.

“Hôm nay đã trễ rồi, có thể tâm sự với Cổ Thành đạo hữu lâu như vậy thật sự sung sướng từ thể xác đến tinh thần.”

“Cáo từ, Quách mỗ sẽ đến thăm lần nữa nhanh thôi!” Quách Phá Vân chắp tay, sâu xa nói.

“Quách đạo hữu đi thong thả, cửa nhà ta luôn rộng mở chào đón huynh!” Lưu Ngọc cười nói, đích thân tiễn hắn ta ra khỏi động phủ, nhìn theo bóng người kia đi xa.

Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, cho đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất mới xoay người trở về đình nhỏ.