← Quay lại trang sách

Chương 1734 Bố Y Minh

Sau cuộc giao lưu tương đối chính thức vừa rồi, Lưu Ngọc biết được tổ chức sau lưng Quách Phá Vân tên là Bố Y Minh.

Cũng xem như một tổ chức tán tu khá mạnh, có tiếng tăm không nhỏ trong giới tán tu.

Người kia còn vờ như vô tình tiết lộ rằng trong Bố Y Minh không chỉ có một Nguyên Anh chân quân.

Vì đã có ý định gia nhập, nên gần đây Lưu Ngọc đang thu thập tình báo liên quan, căn cứ vào tin tức thu được thì quả thật thế lực của Bố Y Minh xem như ăn sâu bén rễ ở Giang Châu.

Tuy rằng vẫn chưa thể chống lại tông môn thế gia nhưng cũng xem như đứng vững gót chân, có năng lực mặc cả.

“Không biết lần sau người kia đến, có mang theo thứ mà Lưu mỗ cần hay không?” Lưu Ngọc vừa dọn trà cụ vừa suy nghĩ ngổn ngang.

Nếu muốn hắn gia nhập thì đầu tiên phải có hai điều kiện, nếu tổ chức của đối phương có thể thỏa mãn thì hắn mới xem xét đến việc gia nhập.

Một là giúp hắn thu thập Linh thảo luyện chế Ngưng Hồn đan.

Cho dù ở Thần Kinh Thành cũng thiếu hụt nhóm Linh thảo có ích cho nguyên thần, nên cũng cần một khoảng thời gian không ngắn để thu gom.

Cho nên lần này thuận tiện đề ra.

Nguyên thần mạnh hay không ảnh hưởng rất lớn đến việc Kết Đan lên Nguyên Anh, đương nhiên càng luyện chế ra sớm càng tốt.

Đương nhiên để tránh lộ ra phương thuốc luyện chế đan, Lưu Ngọc đã cho thêm vài cọng Linh thảo tam giai vô ích, không cần lo đan phương bị lộ.

Thứ hai là một quyển công pháp thần thức, cần ít nhất có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.

Giống như Thanh Dương công, Tôn Thần diệu pháp cũng không hoàn chỉnh, chỉ tới cảnh giới Kim Đan thì hết.

Nhưng cũng may trong tay hắn có quy tắc chung của công pháp, chỉ cần gom đủ tư liệu thì hoàn toàn có thể thông qua Tiên Phủ suy đoán ra đầy đủ.

Nói không chừng còn trò giỏi hơn thầy, tốt hơn công pháp gốc.

Còn Thanh Dương công là công pháp cơ bản, Lưu Ngọc không muốn tùy tiện tiết lộ tin tức tránh bị Bố Y Minh bắt chẹt được điểm yếu.

Trước mắt, hắn vẫn muốn thử tự tìm kiếm, thật sự không còn cách nào mới tìm đường khác.

Trác Mộng Chân thấy Quách Phá Vân đi rồi thì chủ động đến giúp dọn trà cụ, vừa hỏi: “Sao rồi?”

Nàng chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, thực lực cũng không xuất sắc, tự biết không có tư cách bàn điều kiện với tổ chức của đối phương, cho nên mọi chuyện lấy Lưu Ngọc làm chủ.

“Bố Y Minh.”

Trong đầu Lưu Ngọc chợt lóe, đang suy nghĩ nhưng vẫn trả lời, chậm rãi kể về Bố Y Minh này.

Tuy rằng tán tu trưởng thành đến một cảnh giới nhất định sẽ vì Càn Đình hoặc tông môn thế gia chèn ép mà khó có thể lấy được tài nguyên quý hiếm để tiếp tục thăng cấp, đặc biệt là các tài nguyên chiến lược như Kết Kim đan và Ngưng Anh đan.

Nhưng do Trung Vực rộng lớn, tài nguyên tu tiên phong phú nên số lượng tán tu vượt xa ở Thiên Nam.

Trong số lượng khổng lồ như thế chung quy vẫn sẽ xuất hiện một số ít người may mắn, có thể phá Đan thành Anh, thậm chí như đi vào cõi thần tiên.

Cho nên ở Trung Vực, thật ra cũng không thiếu các tổ chức tán tu lớn nhỏ, chỉ là đại đa số không có thành tựu mà thôi.

Mà căn cứ vào thái độ đối với các tông môn thế gia thì đại khái các tổ chức tán tu chia thành hai phái.

Phái Cấp Tiến cho rằng mâu thuẫn không thể điều hòa, cần phải đấu tranh giành lấy pháp bảo, pháp khí, lật đổ Càn Đình, tiêu diệt thế gia làm mục tiêu.

Đối với tổ chức tán tu phái Cấp Tiến, kể cả Càn Đình, thánh địa lẫn tông môn thế gia đều không nể tình bao vây tiêu diệt và trấn áp.

Hễ phát hiện là lập tức tiêu diệt, không chừa đường sống!

Một số tổ chức tán tu khá nổi tiếng trong phái này có thể nhắc đến như Xích Cân quân, Hắc Long hội vân vân, đều là tổ chức lợi ích trực tiếp và hiện có, tiến hành đối kháng kịch liệt nhất, mâu thuẫn giữa hai bên không thể điều hòa.

Trong đó Xích Cân quân có tiếng tăm không nhỏ ở Trung vực.

Tương truyền có tận mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, công khai giương lá cờ “lật đổ Càn Đình, tiêu diệt thánh địa”.

Tuy rằng lần nào cũng thất bại, nhưng kỳ tích là vẫn chưa bị tiêu diệt, rất có xu thế lửa rừng cháy bất tận, gió xuân thổi lại bùng.

Trong tình huống Hóa Thần thần quân không ra tay, Xích Cân quân ngoan cường tồn tại, xem như một trong những lá cờ tiên phong của tổ chức tán tu phái Cấp Tiến!

Trái ngược với phái Cấp Tiến là phái Ôn Hòa.

Phái này cho rằng ý nghĩ tồn tại của tổ chức tán tu là ôm nhau sưởi ấm, bảo đảm phần lớn lợi ích cơ bản của tán tu.

Đồng thời khẳng định không cần dùng đến những cách thức cực đoan như đấu tranh đổ máu.

Các tổ chức của phái Ôn Hòa có khuynh hướng dùng cách đàm phán để ở chung với tông môn thế gia, nhằm bảo đảm phần lớn lợi ích cơ bản của tán tu.

Bây giờ các tổ chức tán tu đang tồn tại một cách công khai, chưa lọt vào tầm ngắm tiêu diệt của thánh địa và tông môn thế gia Càn Đình trên cơ bản đều thuộc phái Ôn Hòa.

Bố Y Minh mà Quách Phá Vân nhắc đến chính là như thế, quan hệ với các tông môn thế gia ở Giang Châu không tệ lắm, không dùng cách thức cực đoan cho nên mới có thể tồn tại lâu dài.

“Phái Ôn Hòa à.” Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc nhíu mày không quá hài lòng với điểm này.

Trong lòng hắn vẫn tương đối hướng đến phái Cấp Tiến hơn, hắn không cho rằng tổ chức liên kết lại với nhau bằng cách ôm nhau sưởi ấm, thông qua những cách quanh co như đàm phán là có thể thật sự tranh thủ được lợi ích.

Hơn nữa so với phái Cấp Tiến thì phái Ôn Hòa giống như đám ô hợp hơn, không có mục tiêu gì cả.

Lúc thật sự đối mặt với nguy cơ rất dễ sụp đổ.

“Tuy nhiên, chỉ đơn giản định nghĩa là ‘phái Cấp Tiến, phái Ôn Hòa dường như cũng không quá thích hợp.”

“Cũng có thể Bố Y Minh này chỉ khoác lên lớp vỏ ngoài ôn hòa, bên trong thì đang âm thầm tích lũy sức mạnh, tính toán gì đó thì sao?” Lưu Ngọc miên man xong lại nghĩ tới điểm này.

Chỉ nhìn cách giao tiếp của Quách Phá Vân thôi đã thấy hoàn toàn không giống với loại tu sĩ khi đối mặt với tông môn thế gia sẽ mơ mơ màng màng thỏa hiệp.

“Ừm.” Trác Mộng Chân nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng gật đầu.

Nàng không phát biểu ý kiến của bản thân, chỉ im lặng dọn trà cụ, tin tưởng đối phương có phán đoán chính xác.

“Chàng đi đâu, ta đi đó.” Trác Mộng Chân dọn xong chỉ nói một câu như vậy, giọng rất kiên định, sau đó bưng trà cụ đi xa.

Lưu Ngọc nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu thu hồi tầm mắt.

“Thử tiếp xúc với Bố Y Minh trước vậy.” Hắn nghĩ vậy xong đứng dậy đi đến phòng luyện công, muốn bảo dưỡng pháp bảo.

Mặc kệ thế nào thì vẫn không thể bỏ tu luyện hằng ngày, có Tinh hoa đan giúp đỡ, trước mắt tu vi đang vững vàng tăng lên. …

Nửa tháng sau, trong sảnh lớn của động phủ, Lưu Ngọc đang cầm một quyển sách thật dày, thỉnh thoảng lật một trang.

Loạt xoạt.

Trong sảnh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.