Chương 1735 Bố Y Minh(2)
Bỗng nhiên, Lưu Ngọc giật mình cách không nhìn ra ngoài động phủ, trải rộng thần thức ra.
Chỉ thấy có một nam tu trung niên cằm lúng phúng râu đen đang đứng bên ngoài động phủ, không phải Quách Phá Vân thì còn ai?
“Chưa đến nửa tháng đã hoàn thành hai điều kiện mình đưa ra, hơn nữa lại đến lần nữa?”
“Xem ra, Bố Y Minh rất có thành ý, hơn nữa năng lực cũng không kém.”
Lưu Ngọc âm thầm thu hồi thần thức, trong lòng lóe lên suy nghĩ như vậy.
Lần này đối phương đến chắc chắn đã có chuẩn bị.
Mà linh vật có lợi cho nguyên thần cũng không phải dễ thu gom, điểm này hắn rất rõ.
Nhưng Bố Y Minh có thể hoàn thành nhanh như vậy, thái độ đã không còn nghi ngờ gì nữa.
“Theo lẽ thường thì dù cho tông môn Nguyên Anh cũng khó có thể thu gom được mười mấy loại Linh thảo có lợi cho nguyên thần trong khoảng thời gian ngắn.”
“Như vậy xem ra đúng như mình nghĩ, quả nhiên Bố Y Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Lưu Ngọc nghĩ vậy xong thu sách vào nhẫn trữ vật, đứng dậy đi ra ngoài phủ.
Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không đưa không linh vật có lợi cho nguyên thần, hơn nữa còn là hơn mười mấy loại cho hắn.
Lưu Ngọc cần phải trả đủ Linh thạch để trao đổi số Linh thảo này, lần này xem như Bố Y Minh giúp đỡ, lấy làm thành ý mời hắn gia nhập.
“Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà Quách đạo hữu đã tới chơi lần nữa rồi, phải chăng?” Lưu Ngọc mở trận pháp, chắp tay do dự hỏi.
“Đúng vậy.” Quách Phá Vân khẳng định, nghiêm túc nói.
“Ha ha ha.” Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
“Mời!” Lưu Ngọc đưa tay ra mời Quách Phá Vân vào.
Vẫn là tiểu đình lần trước, hai người vẫn ngồi đối diện, mỗi người rót một ly linh trà nóng hôi hổi trước.
Sau vài câu thăm hỏi, Quách Phá Vân cũng không dài dòng phất tay lên, nhẫn trữ vật lóe sáng, mười sáu hộp gấm xuất hiện trên bàn.
“Cổ Thành đạo hữu có thể mở ra xem thử, đây là số Linh thảo mà lần trước đạo hữu yêu cầu.” Nói đến chuyện chính, hắn ta trở nên nghiêm túc, đưa tay ra giải thích.
“Ừm.” Lưu Ngọc gật đầu, sau đó cũng không khách sáo, mở hết hộp ngọc ra xem.
Mặc Diệp Liên, Tử Yên Ôn Thần thảo, Xích Luyện Kim Chi.
Bên trong hộp ngọc là Linh thảo dạt dào linh khí, không có cây nào dưới tam giai.
Tuy rằng hình dạng khác nhau, công hiệu cụ thể cũng không giống nhau, nhưng đều là Linh thảo có thể tăng nguyên thần.
“Quách mỗ đã dùng hết thủ đoạn, vất vả lắm mới thuyết phục được tu sĩ trong minh.”
“Vì để thu gom số Linh thảo này mà trong minh đã vận dụng rất nhiều con đường, mới gom đủ được trong khoảng thời gian ngắn đấy.”
“Thái thượng trưởng lão Thanh Thủy chân quân phụ trách khu vực lớn ở lân cận nghe kể về sự tích của Cổ Thành đạo hữu rất thích thú.”
“Có lão nhân gia gật đầu, mới có thể hoàn thành trong nửa tháng ngắn ngủn.”
Trong lúc Lưu Ngọc đang xem linh thảo, Quách Phá Vân giải thích, trong giọng nói ẩn chứa kiêu ngạo.
Đương nhiên, hắn ta cũng không quên ngầm nhắc nhở bản thân cũng góp một phần sức trong đó.
“Đương nhiên Cổ mỗ hiểu thành ý của Quách đạo hữu, chắc chắn sẽ không quên.”
Lưu Ngọc nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, lập tức tỏ vẻ sẽ không quên tình nghĩa của đối phương.
Sau khi hắn kiểm tra Linh thảo không có vấn đề thì lấy hai mươi khối Linh thạch thượng phẩm trong nhẫn trữ vật ra đặt trên bàn, nhẹ nhàng đẩy qua cho đối phương.
Một khối Linh thạch thượng phẩm có thể dễ dàng đổi một vạn Linh thạch hạ phẩm, về mặt giá trị thì còn cao hơn nhiều.
Dù Linh thảo có lợi cho nguyên thần quý giá, nhưng không có món nào quá quý hiếm, ví dụ như Kim Lân Quả, không luyện chế thành đan dược mà trực tiếp dùng thì hiệu quả không lớn.
Tuy nhiên, vì chúng phân bố thưa thớt cho nên thu thập rất khó mà thôi.
Vì thế có thể nói hai mươi vạn Linh thạch tương đương với mười sáu cây Linh thảo và linh dược, trên thực tế còn có thể hơn.
Đương nhiên, Lưu Ngọc đưa ít hơn cũng không sao, nhưng chuyện vẫn chưa xác định hắn không muốn thiếu nợ ai.
Quách Phá Vân quét thần thức đếm số lượng linh thạch, âm thầm than thở đối phương ra tay hào phóng.
Nhưng ngoài mặt không thể hiện ra gì, rất tự nhiên vung tay thu Linh thạch vào nhẫn trữ vật.
“Còn về chuyện công pháp thần thức, bản minh cũng không phải không đồng ý.” Quách Phá Vân nói tới đây, sượng một lúc rồi nói tiếp: “Chỉ có điều công pháp thần thức quá quý hiếm, cho dù ‘Thanh Thủy trưởng lão’ đã gật đầu cũng không có quyền trực tiếp ban cho.”
“Nhưng sau khi Quách mỗ hòa giải, trong minh đã hứa hẹn sau khi Cổ Thành đạo hữu gia nhập, chỉ cần chấp hành một nhiệm vụ thì có thể đưa ngay!”
“Mong đạo hữu hiểu cho.”
Công pháp thần thức có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, dù là ở Trung Vực cũng rất quý hiếm, không phải thứ bình thường có thể so sánh.
Đặt ở tông môn Nguyên Anh cũng chỉ có chân truyền, đích truyền mới có tư cách tu luyện, dù vậy vẫn phải trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt mới có được.
Lưu Ngọc gật đầu tỏ vẻ hiểu điểm này.
Sở dĩ lúc trước nói ra cũng chỉ muốn xem thái độ mà thôi.
Dù sao vẫn chưa gia nhập đã mở miệng đòi công pháp thần thức Nguyên Anh, quả thật có hơi không thực tế.
Tuy nhiên, ra giá cao một chút luôn không lầm, như thế mới có không gian cò kè mặc cả đúng không.
“Cổ mỗ có thể hiểu băn khoăn của quý minh.”
“Gia nhập trước rồi mới ban cho cũng không phải không thể.”
“Chỉ là Cổ mỗ còn một nghi vấn cuối cùng, về việc quý minh có phải hoàn toàn thuộc phái Ôn Hòa hay không, mong Quách đạo hữu có thể trả lời đúng sự thật, nếu không…” Lưu Ngọc im lặng mấy phút mới chậm rãi nói, hỏi ra nghi vấn cuối cùng.
Trước khi chính thức gia nhập, hắn cần phải hiểu rõ lập trường của Bố Y Minh.
Nếu như là ‘phái Ôn Hòa’, còn ôm suy nghĩ sống chung hòa bình với tông môn thế gia thì không cần bàn nữa.
Quách Phá Vân nghe vậy cười sang sảng, uống cạn tách trà Linh thảo rồi nói: “Đạo hữu lo xa rồi, bản minh…”
Theo lời người này kể, Lưu Ngọc dần dần hiểu về lập trường của ‘Bố Y Minh’.
Căn cứ theo đó, tuy rằng Bố Y Minh được gọi là phái Ôn Hòa, bề ngoài chung sống hòa thuận với các tông môn thế gia Giang Châu, luôn rất khiêm tốn.
Nhưng trên thực tế, các thành viên trung tâm lại hoàn toàn là phái Cấp Tiến.
Sở dĩ như thế là do cục diện hiện giờ không cho phép, thánh địa và tông môn thế gia ở Càn Đình quá lớn mạnh, không như vậy thì khó mà phát triển.
Nếu cứ trực tiếp giơ khẩu hiệu “lật đổ Càn Đình, tiêu diệt thánh địa” giống như phần lớn phái Cấp Tiến thì sẽ bị trấn áp không nương tay ngay, còn chẳng nổi được chút bọt sóng.
Trước mắt, thực lực giữa tán tu và tông môn thế gia chênh lệch quá xa.
“Cổ Thành đạo hữu thấy sao?”
“Bản minh thật sự có lòng mời đạo hữu gia nhập, cũng đã lấy ra đủ thành ý.”
“Tu sĩ Kim Đan bình thường không có được đãi ngộ này đâu, Cổ Thành đạo hữu là ngoại lệ hiếm hoi đấy.” Quách Phá Vân nói đến cuối không lấy nhiệt huyết, lý tưởng ra thuyết phục nữa, chỉ khách quan trình bày thành ý của Bố Y Minh, mời chào lần nữa.