← Quay lại trang sách

Chương 1748 Cảnh ngộ nguy hiểm, thần thức phá cục

Tất cả mọi âm thanh chung quanh dường như đều biến mất vào thời khắc này, trong lòng lâm vào trạng thái yên tĩnh tuyệt đối.

“Bùm!”

Ngay lập tức, một thanh âm như kinh đào hãi lang vang lên trong thân thể của hắn, đó là tiếng khí huyết sục sôi.

Từng sợi tinh khí nhập vào thân thể rồi chui ra, hình thành một chiếc cầu vồng sau lưng.

Liệt Dương pháp lực vận chuyển đến hai tay, quyền phong lóe lên linh quang đỏ thẫm, ẩn chứa một tia dương cương mênh mông của “Thái Dương lực”.

“Lưu Tinh Quyền!”

Tinh thần tập trung cao độ đến mức xưa nay chưa từng có, Lưu Ngọc lên tiếng thét dài, nhắm ngay viên châu màu vàng gần trong gang tấc, hai tay chém theo quỹ tích huyền ảo.

Chưa đầy nửa cái chớp mắt, hắn đã liên tục tung ra mười tám quyền, mỗi quyền đều dốc hết toàn lực, hội tụ toàn bộ khí lực trên người.

Tốc độ cực nhanh, thậm chí để lại tàn ảnh trong không khí, dao động mạnh mẽ lan tràn ra chung quanh.

Nhưng uy thế của Chân Bảo, há có thể xem thường?

“Đùng đùng đùng!”

Từng đạo quyền ảnh đỏ thẫm va chạm vào viên châu màu vàng, phát ra tiếng nổ vang liên tiếp, toàn bộ quyền ảnh đều bị vỡ tan tành, không có ngoại lệ.

Nhưng dưới sự tiêu hao kéo dài, linh quang của viên châu màu vàng bị mờ nhạt hơn nhiều, vẫn tiếp tục xông về phía mục tiêu.

Chỉ trong tích tắc, không còn thời gian cho Lưu Ngọc suy nghĩ nhiều.

Quyền phong lấp lánh linh quang đỏ thẫm lộng lẫy, từng tia khí huyết màu đỏ bốc lên quanh người, hắn không chút nghĩ ngợi tung một quyền về phía trước.

“Lưu Tinh Quyền!”

Ngay sau đó, thiết quyền tỏa ra quầng sáng đỏ thẫm lấp lánh của Lưu Ngọc chạm vào viên châu màu vàng.

“Răng rắc.”

Theo tiếng vang giòn tan như xương nứt, cơn đau đớn xuyên tim cũng truyền tới.

Chỉ mới đối mặt, hữu quyền của Lưu Ngọc đã máu thịt be bét, quầng sáng đỏ thẫm cũng tan biến không ít.

Nhưng cũng may nhờ những lần tiêu hao trước đó, uy lực của viên châu màu vàng đã bị tổn hại rất nhiều, mặc dù uy lực vẫn vượt xa cực hạn Kim Đan, nhưng chưa đến nỗi khiến hắn dễ dàng gục ngã.

Mà nữ tu váy xanh bên kia, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này.

Nàng ta vừa cật lực kích phát uy lực của Phù Bảo viên châu màu vàng, vừa vận chuyển pháp lực, thân hình nhanh chóng lao tới, linh quang chợt lóe trên đại kích màu đỏ trong tay, vận sức chờ tung ra một kích có uy lực cường đại.

“Bùm!”

Nơi hữu quyền tiếp xúc với viên châu màu vàng đã máu thịt be bét, không biết bị gãy mấy khúc xương tay.

Dưới uy lực cường đại này, Lưu Ngọc ắt buộc phải bay ngược ra đằng sau.

Thấy nữ tu váy xanh đột kích, cảm giác nguy cơ trong Linh Giác càng ngày càng mãnh liệt, hắn dốc hết sức vận chuyển “Tinh Thần chân thân”.

Liệt Dương pháp lực không ngừng vận chuyển đến hai tay, trung hòa uy lực đến từ viên châu màu vàng.

Mặt khác, hắn còn dùng tinh thần ra lệnh cho Lạc Nhật Kim Hồng thương vẫn đang bay ngược dừng lại rồi bay về phía mình.

“Vùn vụt.”

Bị đẩy lùi về sau khoảng năm dặm, Lưu Ngọc mới có thể giữ vững thăng bằng.

Nhưng đạo công kích này còn chưa được hóa giải, Lạc Nhật Kim Hồng thương cũng chưa kịp quay về, nữ tu váy xanh đã xông đến gần hắn.

Chỉ trong tích tắc, hắn nhíu mày, khống chế liệt diễm thuần trắng hiện lên quanh người, biến thành một biển lửa chặn trước mặt mình.

“Xèo xèo.”

Liệt diễm thuần trắng bốc cháy hừng hực, khi nữ tu váy xanh sắp đến trước mắt, nó phát huy đặc tính của “Mạn Đà Huyết Diễm”, biến thành màu đỏ nhạt yêu dị.

Đối phó với sinh linh có sức sống mãnh liệt, ví dụ như yêu thú và thể tu cao giai, đặc tính thiêu đốt huyết nhục mới có thể kiềm chế chúng tốt nhất.

Biển lửa màu đỏ nhạt bốc cháy hừng hực, lan ra phạm vi mấy dặm, tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Đối mặt với linh hỏa tam phẩm, nữ tu váy xanh không dám chống lại bằng thân thể, đành phải lập tức dừng chân, vung đại kích màu đỏ chém vào biển lửa.

Sau khi dùng Thanh Dương Ma Hỏa giành được chút thời gian để thở dốc, Lưu Ngọc vừa khống chế Lạc Nhật Kim Hồng thương bay về, vừa chăm chú đối phó công kích của Phù Bảo viên châu màu vàng.

Sau khi trải qua đủ loại thủ đoạn tiêu hao uy lực và một đoạn thời gian giằng co, uy lực của Chân Bảo này đã suy giảm đến cực hạn.

“A a a!”

Phát ra một tiếng thét dài chấn động bốn phương, thân thể Lưu Ngọc rung lên.

Ba giọt tinh huyết quý báu, số lượng hiếm hoi trong trái tim liên tục bị đốt cháy vào thời điểm khẩn cấp này!

Thoáng chốc, thân thể đã hoàn toàn kiệt sức, lại bùng nổ lực lượng mới.

Lực lượng nhục thân vốn đã đáng sợ lại lần nữa được tăng thêm ba thành!

Song quyền vung lên, linh quang đỏ ngầu chói mắt, lấp lánh hơn cả thời kỳ toàn thịnh.

Trong lòng Lưu Ngọc không còn gì để bận tâm, mạnh mẽ kìm nén đau đớn trên thân thể, tả quyến nhanh như chớp đấm về phía viên châu màu vàng uy lực đã giảm mạnh.

“Đùng đùng đùng!”

Mạch máu nhô lên trên thân thể cao sáu trượng. Lưu Ngọc dùng bàn tay trần, từng quyền đấm vào Phù Bảo viên châu màu vàng.

Trong thời gian ngắn đã tung ra mấy chục quyền.

Mỗi một quyền đều dốc hết toàn lực, không nương tay dù chỉ một chút.

“Bùm!”

Theo một tiếng nổ điếc tai vang lên, cuối cùng viên châu màu vàng linh quang đã mờ nhạt đến cực hạn cũng bị phân giải thành từng đốm sáng, tan biến giữa không trung.

“Phù…”

Lồng ngực của Lưu Ngọc phập phồng mãnh liệt, mồ hôi tuôn trào trên trán, bàn tay phải máu thịt nhầy nhụa khẽ run rẩy.

“Vèo.”

Tay trái đón được Lạc Nhật Kim Hồng thương, hắn híp đôi mắt, chuyên chú nhìn thẳng vào nữ tu váy xanh đang bị Thanh Dương Ma Hỏa cản đường.

Lưu Ngọc tranh thủ thời gian vận chuyển pháp lực, điều chỉnh trạng thái.

Phù Bảo được luyện chế bằng Chân Bảo, mặc dù có uy lực rất cường đại, có thể tạo ra ưu thế mang tính nghiền áp đối với Kim Đan bình thường.

Nhưng dù sao người khống chế nó vẫn chỉ là Kim Đan tu sĩ, không thể phát huy toàn bộ uy lực của Chân Bảo.

Huống chi là sau khi bị luyện chế thành Phù Bảo, uy lực của Chân Bảo chỉ được giữ lại một phần nhỏ.

Cho nên đối với Kim Đan đỉnh phong, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì vẫn có thể chống lại Phù Bảo đỉnh cấp được luyện chế từ Chân Bảo.

Lần này Lưu Ngọc chật vật đến mức này, vẫn là vì tình huống xảy ra quá đột ngột, tốc độ thôi thúc Phù Bảo của đối phương thật sự quá nhanh.

Không thì nếu để hắn chuẩn bị sẵn sàng, dùng thủ đoạn lần lượt tiêu hao uy lực của Phù Bảo, nhất định sẽ không chật vật như bây giờ.

“Vù vù…”

Dường như cảm nhận được tình trạng nguy hiểm của chủ nhân, Phá Bại kiếm được đeo bên hông khẽ rung lên, dường như đang nóng lòng xin được xuất chiến.

“…”

Lưu Ngọc mỉm cười, tay phải vuốt ve chuôi kiếm, trấn an Kiếm linh thông quan liên hệ bằng tinh thần.