Chương 1757 Thiên Đường quá xa, thánh địa quá gần!
Không thể không nói, nữ tu váy xanh có kinh nghiệm hành tẩu khá nhiều nên Khế Thư Tâm Ma vừa rồi đúng là cẩn thận.
Lưu Ngọc suy tính cẩn thận nhưng vẫn không tìm được chỗ hở, nếu không hắn sẽ không ngại nuốt lời.
Nếu đã kết thù như vậy có thể diệt trừ tận gốc thì sẽ cố gắng diệt trừ sạch sẽ, xóa bỏ toàn bộ hậu hoạn ngay từ trong lúc vừa nảy mầm.
Chỉ tiếc đối phương cũng không cho hắn cơ hội này.
Từ chủ động, bị động, trực tiếp rồi gián tiếp, Khế Thư Tâm Ma đều quy định cả hai không được mưu hại tính mạng đối phương, đồng thời sau đó cũng đều không được dùng bất cứ hình thức nào tiết lộ tin tức của đối phương.
Như thế vừa đảm bảo an toàn sinh mệnh của đối phương cũng vừa đảm bảo an toàn cho Lưu Ngọc.
“Khế thư không có sơ hở, bản phi sẽ không đùa nghịch lung tung.”
Khôi phục lại được thực lực, Ma Hỏa uy hiếp tính mạng rời khỏi thân thể, nữ tu váy xanh lập tức nói chuyện hùng hồn hơn.
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Thả đối phương ra, Lưu Ngọc chỉ phất nhẹ tay rồi chạy hết tốc lực về phía xa.
“Vèo vèo.”
Thời gian đã đủ lâu, mục đích cũng đã đạt thành, lại không thể động vào đối phương, hắn cũng không muốn dây dưa tiếp với nữ tu này.
Chủ yếu là do Khế Thư Tâm Ma quả thật không có chút sơ hở nào, Lưu Ngọc còn muốn tiếp tục đi trên con đường tiên đạo cũng không thể làm trái với ước hẹn, chỉ có thể thành thật mà tuân thủ lời thề.
“Bản phi chính là Tô Tương Linh Vương phi của Đông Bình Vương, không biết đạo hữu tên họ là gì, đến từ thế lực ở đâu?”
“Ngày sau có thời gian có thể đàm đạo một chút.”
Thoát ra đến phạm vi khoảng năm mươi dặm, một tia thần thức bỗng nhiên truyền đến bên tai Lưu Ngọc.
Trong tầm quan sát của thần thức, nữ tu váy xanh đứng bất động tại chỗ, chỉ nhìn theo phương hướng hắn rời đi, vẻ mặt không ngừng biến đổi.
Hiển nhiên hôm nay gặp phải cảnh ngộ này khiến nàng ta canh cánh trong lòng.
Có lẽ, tương lai lúc độ tâm ma kiếp Nguyên Anh, trong đó cũng sẽ có phần của Lưu Ngọc.
Quả thật đối với thân phận cao quý của người kia, lại còn là Vương phi của Càn Đình, ký ức hôm nay đúng là quá sâu sắc.
Có thể cả đời này của nàng ta cũng chưa từng chịu phải sự nhục nhã này.
Cho nên muốn biết tên tuổi để “đàm đạo một chút” cũng là chuyện bình thường.
“Nếu không phải bởi vì thủ đoạn thần thức của đối phương quỷ dị, thật sự không xác định được ai thắng ai thua.”
“Sau khi trở về, nhất định phải tu luyện Nguyên Thần cho thật tốt.”
Tổng kết nguyên nhân thất bại xong, trong lòng nữ tu váy xanh vô cùng không cam lòng.
Nàng ta vô cùng muốn chuẩn bị cẩn thận, khi giao thủ với người kia lần nữa thì sẽ rửa sạch mối nhục thất bại hôm nay.
Nghĩ đến một kích cuối cùng, hai gò má của nàng ta hiện ra một vòng đỏ ửng động lòng người, trong lòng thầm chửi một tiếng vô sỉ!
“Buồn cười.”
Nhận được truyền âm, nghĩ lại lập tức có thể hiểu rõ tâm tư của đối phương, Lưu Ngọc hoàn toàn không định để ý đến.
Chỉ là hắn vẫn cố gắng thúc đẩy Hắc Phong sí, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
“Tu sĩ bình thường thất bại một lần có lẽ chính là thân tử đạo tiêu, lại không có cơ hội làm lại.”
“Mà những tu sĩ xuất thân từ thế lực lớn, có bối cảnh thâm hậu lại có thể thất bại một lần, thậm chí là hai lần hoặc nhiều hơn.”
“Công bằng sao?”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Hắn thấy, đấu pháp không phải trò đùa, mà là cuộc chiến sống còn.
Nếu không phải rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể buông tha người đã kết thù với mình.
Nhưng đối phương lại vẫn nghĩ đến chuyện rửa sạch nỗi nhục, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Khế Thư Tâm Ma chỉ giới hạn được lần này, hắn nhất định phải thả Tô Tương Linh Vương phi Đông Bình Vương ra nhưng cũng không giới hạn lần ra tay tiếp theo được.
Nếu như gặp lại lần nữa, hắn nhất định sẽ không hề do dự mà trừ khử đối phương!
Một bên khác, thấy đối phương không nói một lời đã vùi đầu đi mất, sao Tô Tương Linh không rõ ý tứ?
Nhưng nàng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể lấy ngọc bài truyền tin, lẳng lặng chờ người Vương phủ đến.
Nàng ta có dự cảm, với thực lực tiềm lực của đối phương, hai người sớm muộn gì cũng gặp nhau, đến lúc đó chính là cơ hội rửa sạch nỗi nhục!
“Hừ, chờ xem!”
Hừ lạnh một tiếng, gương mặt Tô Tương Linh lạnh như băng, hạ quyết tâm sau khi trở về để tu luyện thật tốt. …
“Vèo vèo.”
Trong màn đêm đen nhánh, một tia sáng màu xanh nhanh chóng xẹt qua, cảnh vật dưới mặt đất nhanh chóng lui ra.
Thần thức vượt xa hơn cả Kim Đan, lúc nào cũng quét qua mọi phương hướng, chú ý từng trận gió thổi cỏ bay trong phạm vi trăm dặm xung quanh.
Thân phận Vương phi Đông Bình Vương này cũng không bình thường, mặc dù tu vi chỉ có Kim Đan đỉnh phong nhưng đủ làm to chuyện ở phạm vi nhỏ như Giang châu.
Nói không chừng lúc này, các đại Tiên Thành đã sớm ra lệnh giới nghiêm.
Cho nên Lưu Ngọc trực tiếp từ bỏ dự định đi bằng Truyền Tống trận ở Tiên Thành gần nhất, chuẩn bị khiêm tốn bay từng đoạn một trở về Tầm Dương Thành.
Dù sao với tốc độ bay hiện tại của hắn, cho dù không dùng toàn lực trốn thoát, một hai ngày cũng đủ, cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Chuyện đã gây ra không phải là nhỏ thì tất cả an toàn vẫn là trên hết.
Chặn giết một thành viên vương thất Đại Càn, lại không hề lo sợ như tu sĩ bình thường khác, trong lòng Lưu Ngọc vẫn bình thản như cũ.
Dù sao tận mắt nhìn thấy cấp độ Hóa Thần giao thủ cùng tự mình trải qua một lần cửu tử nhất sinh ở Hoành Đoạn sơn mạch, cũng coi như chứng kiến không ít “cảnh tượng hoành tráng”, kinh nghiệm của hắn đã vượt xa tu sĩ bình thường.
Bên trong phi độn, ánh mắt Lưu Ngọc lấp lóe, bắt đầu suy tư tin tức có liên quan đến “Thanh Dương Môn”.
Đúng như suy đoán trước đó,“Thanh Dương Môn” quả thật có quan hệ với “Thanh Dương công pháp” mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, cái sau chính là công pháp truyền thừa của cái trước, trực tiếp gọi luôn bằng tên.
Sở dĩ thu thập mãi vẫn không có tin tức liên quan chỉ vì khoảng sáu vạn năm trước, Thanh Dương Môn đã bị hủy diệt.
Sau đó vẫn luôn bị thánh địa và Càn Đình truy sát, tin tức liên quan cũng bị phong tỏa xóa đi sạch sẽ.
Cho đến bây giờ, đối với đa số tu sĩ Trung Vực mà nói, môn phái này thật sự tựa như chưa từng tồn tại.
Dựa theo lời Tô Tương Linh nói, khoảng sáu vạn năm trước, thế lực Thanh Dương Môn đã đạt đến trình độ cường thịnh, tiếp cận tình trạng một châu độc bá một phương.
Trong môn chỉ riêng Nguyên Anh chân quân đã có gần hai mươi vị, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có hai người, trong đó Thái Thượng đại trưởng lão còn là người đạt Nguyên Anh viên mãn.