Chương 1758 Thiên Đường quá xa, thánh địa quá gần! (2)
Cách cảnh giới Hóa Thần không xa, vị Chân Quân được ca ngợi là kỳ tài ngút trời là người có tỉ lệ Hóa Thần thành công rất lớn.
Đáng tiếc,“Tần châu” Thanh Dương Môn lại giáp ranh trực tiếp với “thánh địa Đạo Nhất” một trong ba đại thánh địa.
Nếu xuất hiện thế lực Hóa Thần mới thì sẽ tạo thành thế lực xung kích với thánh địa Đạo Nhất, không phù hợp với lợi ích của thánh địa.
Cho nên vào khoảng sáu vạn năm trước, thánh địa Đạo Nhất đã dựng cờ hiệu “trừ ma vệ đạo”, trực tiếp xuất động hai vị Hóa Thần thần quân, hủy diệt toàn bộ Thanh Dương Môn chỉ trong vòng một đêm.
Sau đó, không ngừng triển khai truy sát tu sĩ Thanh Dương Môn.
Mà ba đại thánh địa cùng vương thất Đại Càn là loại được hưởng lợi nhiều nhất trong trận này, mặc dù có ma sát lẫn nhau nhưng ngoài mặt vẫn là khá hài hòa.
Cao tầng đã sớm đạt thành ước định, cùng duy trì trật tự Trung Vực, chèn ép người có ý đồ khiêu chiến để vượt lên người trước.
Cho nên sau khi Thanh Dương Môn bị hủy diệt, hai đại thánh địa cùng Càn Đình đồng thời tuyên bố lệnh truy nã.
Một khi phát hiện dư nghiệt Thanh Dương Môn, chẳng mấy chốc sẽ phái tu sĩ ra truy sát.
Cứ như thế qua một vạn năm, tu sĩ vẫn còn nhớ rõ “Thanh Dương Môn” cũng trở nên càng thưa thớt.
Sau này Càn Đình cùng thánh địa bắt đầu xóa đi ghi chép liên quan tới Thanh Dương Môn.
Cho đến ngày nay, tông môn này đã không mấy người biết, chỉ có truyền thừa từ thế lực Hóa Thần mới vượt qua sáu vạn năm là còn có thể giữ lại một chút ghi chép liên quan.
“Cách Thiên Đường quá xa, cách thánh địa lại quá gần.”
Đây là bao gồm cả đánh giá của Tô Tương Linh và rất nhiều tu sĩ.
Đúng hay sai không quan trọng, mọi thứ đều xoay quanh lợi ích.
Nếu như Thanh Dương Môn không quá gần thánh địa Đạo Nhất, ở giữa mấy cái lục địa thì nói không chừng thật sự có cơ hội xung kích Hóa Thần.
“Dưới tình huống chiếc bánh ngọt đã phân chia xong, kẻ đến sau muốn thu hoạch được định mức thuộc về mình thì cần phải đối mặt với không chỉ thế lực không trọn vẹn nào đó.”
“Mà là cả một nhóm liên minh đã đạt được lợi ích!”
Nhớ lại những tư liệu liên quan tới Thanh Dương Môn, Lưu Ngọc im lặng, ánh mắt không ngừng chớp động.
Nguyên nhân chính là như thế, từ khi kết cục của Càn Đình cùng ba đại thánh địa được hình thành thì không còn cấp bậc thế lực thánh địa mới xuất hiện.
Mà ba đại thánh địa xung quanh càng không tồn tại bất kỳ thế lực Hóa Thần nào.
Chỉ có khoảng cách mấy cái lục địa, lực ảnh hưởng của Càn Đình cùng các thánh địa tương đối yếu kém, gặp phải cường độ chèn ép nhỏ, mới có thể tấn thăng thành công.
“Thiên Đường quá xa, thánh địa lại quá gần.”
“Kẻ đến sau thì hời, quả thật cũng có đạo lý.”
“Sở dĩ gia nhập Bố Y Minh, không phải vì muốn giảm bớt chèn ép khi tấn thăng, cuối cùng đặt chân ở Trung Vực, thu hoạch được “miếng bánh” thuộc về mình kia sao?”
Đủ loại suy nghĩ hiện ra, Lưu Ngọc nhớ kỹ cũng chỉ có câu nói sau cùng kia.
Tiếp theo, hắn lại nghĩ tới “dư nghiệt Thanh Dương Môn” mà Tô Tương Linh đề cập, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác gấp gáp.
Theo lời Tô Tương Linh nói, thánh địa Càn Đình truy sát dư nghiệt Thanh Dương Môn đã kéo dài tận sáu vạn năm!
Lúc này truyền thừa của Thanh Dương Môn đã đến gần giai đoạn tuyệt.
Vốn là một tông môn sắp độc bá một châu, nhưng lúc này chỉ còn lại một tu sĩ Kim Đan cùng hai ba con mèo lớn nhỏ khác.
Đứng trước sự truy sát của thánh địa Càn Đình gần như không có khả năng may mắn thoát khỏi, lúc nào truyền thừa cũng có thể bị đứt đoạn.
“Không Thanh chân nhân?”
“Vị Kim Đan sau cùng của Thanh Dương Môn?”
“Theo lời Tô Tương Linh nói, một khi thánh địa Đạo Nhất phát hiện vị trí của người này thì lúc nào cũng có thể bắt đầu hành động.”
“Không được, vì để có được phần sau của “Thanh Dương công pháp”, vị Kim Đan cuối cùng này không thể cứ chết đi như vậy được.”
Lưu Ngọc thì thào nói nhỏ, nghĩ đến chỗ này thì hơi cau mày.
“Chỉ mong thánh địa Đạo Nhất không phái ra Nguyên Anh chân quân!”
“Chỉ là một Kim Đan bình thường, thực lực còn không đủ tiến vào “Chân Nhân bảng” Trung Vực, phái Nguyên Anh chân quân ra không có nhiều khả năng lắm.”
“Sao giết gà phải dùng đến dao mổ trâu chứ, Nguyên Anh chân quân cũng có chuyện của riêng mình, cũng không phải rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
Nghĩ như vậy, pháp lực luyện thể, luyện khí trong cơ thể hắn bắt đầu vận dụng toàn bộ, giành giật từng giây để tiến về phía Tầm Dương Thành.
Lúc này thánh địa Đạo Nhất cũng có thể hành động, vì để đạt được phần sau của “Thanh Dương công pháp”, Lưu Ngọc nhất định phải chạy về kịp thời.
Mặc dù cứ như vậy rất có thể phải đối mặt với tu sĩ thánh địa, nhưng sự việc liên quan đến con đường của mình, nhấc lên chút nguy hiểm cũng là chuyện xứng đáng.
Qua thôn này thì không còn cửa tiệm nào nữa!
Đối mặt với chút bảo vật tài vật, Lưu Ngọc càng có khuynh hướng ổn trọng lại, có thể ít mạo hiểm thì sẽ cố gắng ít mạo hiểm.
Dù sao có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, bảo vật gì cũng đều có thể từ từ tính toán.
Nhưng sự việc liên quan đến công pháp, cái này hiển nhiên không thể nhắc đến, hắn thật sự ngồi không yên.
Sở dĩ Tô Tương Linh biết tin tức này là vì vào mấy ngày trước, một vị Nguyên Anh chân quân của thánh địa Đạo Nhất vừa vặn làm khách ở tại vương phủ Đông Bình Vương.
Lúc ấy trong lúc trò chuyện cùng Đông Bình Vương thì vị Nguyên Anh chân quân của thánh địa Đạo Nhất đã nói đến chuyện này, nàng ta phụ trách sắp xếp tiếp đãi nên vừa vặn ngồi ở một bên.
Cho nên mới có thể kịp thời nhận ra công pháp mà Lưu Ngọc tu luyện.
Đã nhiều năm như vậy, truyền thừa của Thanh Dương Môn gần như đoạn tuyệt, đối với tông môn bị diệt mất này, thánh địa Càn Đình luôn phong tỏa cũng như xóa đi toàn bộ tin tức.
Nhưng dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, muốn coi trọng cỡ nào cũng không được nữa, giữa hai bên cao tầng trái lại không còn e dè gì.
“Hy vọng thánh địa Đạo Nhất còn chưa bắt đầu hành động, nhất định phải chạy đến trước lúc đó.”
Hắn không hề keo kiệt mà dốc toàn bộ pháp lực ra, dùng toàn lực thúc đẩy Hắc Phong sí, Lưu Ngọc đã quyết định xong rồi.
Vì phần sau của công pháp dù có phải chống lại tu sĩ thánh địa thì hắn cũng không tiếc nuối. …
Một ngày sau, trời vừa sáng tỏ.
Tổng bộ Bố Y Minh, trên Vạn Tiên sơn, một Linh Sơn tứ giai.
Trời vừa sáng tỏ trên Vạn Tiên sơn đã lộ ra chút quạnh quẽ, giữa những tòa kiến trúc có số lượng tu sĩ rất ít, bóng người cũng thưa thớt.
Thỉnh thoảng còn có vài tu sĩ mặt mũi phong trần vội vàng đuổi tới nơi này, nhận lấy nhiệm vụ từ Bố Y Minh giao phó.
Cấp độ tu sĩ của bọn họ không đủ, Luyện Khí, Trúc Cơ cho đến Kim Đan đều có.