Chương 1768 Nhìn đâu cũng thấy tan hoang! (2)
Trong Linh Giác của hắn ta, theo sự tiếp cận càng ngày càng gần của tia sáng, một uy thế to lớn như núi như biển đang xông đến.
Một tia sát ý nhàn nhạt vững vàng khóa chặt lấy hắn ta.
Lúc này, trong lòng Đạo Nhất Thánh Tử xuất hiện một cảm giác vô căn cứ rằng, dù hắn ta có lên trời xuống biển cũng không thể tránh thoát được.
Mà bảy tu sĩ thánh địa khác cũng không ngoại lệ, đều dâng lên cảm giác như thế.
Chỉ có Không Thanh chân nhân, bởi vì không phải là mục tiêu, thế nên lão không cảm nhận được cái cảm giác đó, có điều lòng trong lão vẫn vô cùng hoảng sợ.
Sáu mươi dặm, năm mươi dặm, rồi bốn mươi dặm.
Dưới sự chuyển động của Hắc Phong sí, chỉ vẻn vẹn một hai hơi thở, Lưu Ngọc đã bước vào phạm vi bốn mươi dặm của chiến trường.
“Gần được rồi.”
Nghĩ như vậy, khuôn mặt hắn bình tĩnh, tâm thần tập trung cao độ.
Kết nối Kiếm linh, hai tay Lưu Ngọc nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hư hại nâng cao hướng về phía trước.
“Leng keng.”
Nương theo tiếng kiếm sắc bén, gió mây biến đổi trong tích tắc.
Tầng mây cao vạn trượng trên bầu trời lập tức bị một lực lượng vô hình tác động, khiến chúng trong nháy mắt tán loạn trên diện rộng, để lộ một lỗ thủng khổng lồ.
Trong phút chốc, Lưu Ngọc đã tiến vào một trạng thái cực kỳ đặc biệt, dùng Phá Bại kiếm trong tay khống chế Linh khí trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh.
“Vù vù…”
Gió nổi mây vần, cây cỏ cúi rạp.
Linh khí ngập tràn khắp thiên địa lập tức ngưng tụ về phía Lưu Ngọc dưới sự ảnh hưởng của một lực lượng không thể giải thích được.
Bởi vì Linh khí tập trung quá dày đặc, thậm chí đến mức biến thành một đám mây mù, hình thành một cơn bão Linh khí đầy màu sắc có thể trực tiếp quan sát bằng mắt thường.
Vàng kim, lục lam, xanh, đỏ, vàng.
Phóng tầm mắt nhìn ra, trong bán kính mấy chục dặm đều là mây mù Linh khí đủ loại màu sắc, nhanh chóng ngưng tụ về phía Lưu Ngọc.
Đợi đến khi tiến vào phạm vi năm dặm, màu sắc vốn có của chúng dần dần biến mất, chuyển thành một màu xám lạnh u tối.
“Theo sự đề tăng tu vi của mình, sức mạnh được kích phát ra cũng tăng lên.”
“Lúc này, phạm vi khống chế Linh khí dường như lại tăng lên một hai dặm.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Hắn cảm thấy một gánh nặng khổng lồ, dù chỉ trong một hai hơi thở ngắn ngủi cũng khiến hắn khó có thể chịu đựng được, Nguyên Thần truyền đến từng cơn đau đớn tê liệt.
Tuy rằng thông qua Phá Bại kiếm giúp hắn có thể thao túng Linh khí trong thiên địa, nhưng chung quy đây không phải là lĩnh vực mà một tu sĩ Kim Đan như hắn có thể chạm đến, gánh nặng to lớn của nó vượt quá sức tưởng tượng.
May mắn là, sau khi chấm dứt phần lớn nhân quả của Phá Bại kiếm, mối quan hệ giữa hắn và Kiếm linh đã được cải thiện không ít.
Dưới sự chủ động phối hợp của nó, gánh nặng đè lên hắn đã giảm đi rất nhiều so với lần trước.
Linh khí ngưng tụ với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong vòng một hai hơi thở ngắn ngủi, chúng đã hình thành sau người hắn một đạo kiếm ảnh màu xám lạnh khổng lồ.
Chuôi kiếm màu xám tro, thân kiếm màu xám tro, vân lộ mang phong cách cổ xưa tinh xảo.
Vào thời điểm Lưu Ngọc nâng cao Phá Bại kiếm, khí tức đổ nát và hoang vu của nó nhanh chóng lan tràn bốn phương.
Cúi người nhìn lại, trong phạm vi trăm dặm, phàm là những nơi bị khí tức hoang vu đổ nát lan đến, tất cả cây cỏ đều nhanh chóng héo rũ.
Mỗi hộ gia đình, ngàn vạn phàm nhân, cùng với vô số dã thú, huyết nhục của tất cả chúng đều nhanh chóng biến mất.
Ngay cả bộ xương cũng tan thành mây khói, đến lúc chết chúng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Núi xanh nước biếc nhanh chóng mất đi màu sắc tươi đẹp ban đầu, biến thành một màu xám đẹp đẽ.
Một tướng công thành vạn cốt khô!
Hai hơi thở sau, kiếm ảnh màu xám lạnh dài đến trăm trượng đã hình thành sau lưng Lưu Ngọc.
Gánh nặng quá lớn, hắn không thể duy trì được bao lâu.
Thế nên hắn không hề do dự, nắm Phá Bại kiếm trong tay, lập tức vung về phía tám người Đạo Nhất Thánh Tử.
“Vút!”
Kiếm ảnh màu xám lạnh phía sau theo động tác của Lưu Ngọc đồng thời biến mất tại chỗ.
“Không tốt!”
“Đây là… Linh Bảo!”
“Chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan, tại sao hắn có thể sở hữu Linh Bảo, tại sao hắn có thể kích hoạt Linh Bảo?”
Cảm giác nguy cơ trí mạng ùn ùn kéo đến, người luôn thong dong tự tin như Đạo Nhất Thánh Tử nay nét mặt cũng không thể nhịn được mà hiện lên vẻ hoảng sợ.
Có điều nghi vấn này đã định sẵn là không thể giải đáp.
Hắn ta muốn sử dụng bí thuật trốn thoát, bí thuật cũng đã thi triển thành công, nhưng bất kể như thế nào hắn ta cũng không thể rời khỏi chỗ cũ, thân thể như bị một sức mạnh to lớn nào đó cố định.
Bốn phía không gian ngưng đọng, như thể đang đặt bản thân vào trong bùn đá cứng rắn nhất, muốn động đậy một cái cũng cực kỳ khó khăn.
Mắt thấy kiếm ảnh màu xám lạnh biến mất, Đạo Nhất Thánh Tử không kịp nghĩ nhiều, trong tay nhanh chóng lấy và kích hoạt một tấm phù chú màu vàng chói lọi.
Phù chú phòng ngự tứ giai trung phẩm, Lưu Kim Thiết Bích phù!
Ngay khi tấm phù chú này được kích hoạt, bốn phía lập tức xuất hiện một bức tường màu vàng chói lọi, bốn phương tám hướng không góc chết mà bảo hộ hắn ta vào.
Tầng phòng ngự này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ra tay cũng cần phải hơn mười đòn tấn công mới có thể phá hủy được.
Đã làm xong tất cả, nhưng Đạo Nhất Thánh Tử vẫn chưa yên tâm, thế nên hắn ta lại tiếp tục kích hoạt Pháp Bảo áo cà sa, tạo thành một chuỗi phòng ngự, nỗ lực bảo vệ tính mạng của bản thân.
Hắn ta thừa nhận, trước đây quả thật hắn ta đã đánh giá thấp tên anh hùng thiên hạ này!
Bao gồm tám người Không Thanh chân nhân vào giờ khắc này cũng đều xuất ra đủ loại thủ đoạn, nỗ lực giữ được tính mạng dưới uy năng của Linh Bảo.
Linh quang đủ mọi màu sắc xuất hiện, thời điểm chín người bọn họ xuất ra các loại thủ đoạn, kiếm ảnh màu xám lạnh đã đến, từ trái sang phải quét ngang mà đi.
“Rầm rầm rầm…”
Sức mạnh kinh khủng bộc phát, bảy người còn lại của thánh địa Đạo Nhất lập tức bị xóa sổ trong vô thanh vô tức, ngay cả một tiếng hét thảm thiết cũng không thể phát ra được.
Ngay cả hai gã tu sĩ Kim Đan đỉnh phong cũng không thể may mắn sống sót, Pháp Bảo thần thông phòng ngự cũng vô dụng, có mà như không.
Chỉ có bức tường màu vàng chói lọi miễn cưỡng kiên trì được hơn một chút, nhưng trong nháy mắt sau đó cũng hoang tàn đổ nát.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Kiếm ảnh trăm trượng màu xám lạnh quét ngang qua, sau đó nó mất đi sự khống chế mà hướng đến dãy núi phía xa, liên tục phá hủy mấy chục ngọn núi cao, lúc này sức mạnh của nó mới gần như cạn kiệt.