Chương 1769 Nhìn đâu cũng thấy tan hoang! (3)
Sau một đòn này, chúng sinh tử thương vô số, núi non hoang tàn khắp nơi, khói bụi bao phủ cả bầu trời và mặt đất!
“Leng keng.”
Phá Bại kiếm trở lại vào vỏ, lần nữa treo ở bên hông, Lưu Ngọc hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên sự mệt mỏi vô tận.
Cố nén sự mệt mỏi, Linh Giác vô cùng nhạy bén của hắn nhanh chóng lan tràn về phía đám người thánh địa đang đứng.
“A?”
“Người này?”
Khói bụi mù mịt tràn ngập trên bầu trời, Linh Bảo một đòn quét sạch, lưu lại từng luồng lực lượng kinh khủng, ảnh hưởng đến khả năng quan sát của thần thức.
Tuy rằng dùng thần thức hay mắt thường đều không thể nhận ra, nhưng Linh Giác của Lưu Ngọc vô cùng nhạy bén, thế nên hắn vẫn có thể cảm nhận được hai luồng Linh áp từ.
Một luồng Linh áp trong số đó không thể nghi ngờ là của Không Thanh chân nhân.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm ở thế giới Tiên Phủ, cùng với sự đề thăng cảnh giới của bản thân, khả năng kiểm soát Phá Bại kiếm của Lưu Ngọc đã ngày càng mạnh hơn.
Hắn đã có thể thực hiện một vài thao tác ít phức tạp.
Đương nhiên, chiêu thức tấn công hiện tại vẫn chỉ có thể ngưng tụ ra kiếm ảnh màu xám lạnh, còn muốn sử dụng những chiêu thức phức tạp hơn thì vẫn rất khó khăn.
Thế nên Không Thanh chân nhân hiển nhiên là có thể tránh được một đòn vừa rồi của hắn.
Chẳng qua, dù hiện tại hắn vẫn chưa thể khống chế nó quá chính xác, nhưng sau một đòn của kiếm ảnh màu xám lạnh vừa rồi, người này vẫn không tránh khỏi việc bị nó ảnh hưởng.
Dưới sự hỗ trợ của món Pháp Bảo cấp bậc Chân Bảo “Cửu Cung Thanh Dương đăng”, Thanh Dương Ma Hỏa với sức mạnh vọt thẳng đến tứ phẩm đã bị dập tắt, một biển lửa đã hoàn toàn biến mất trong không trung.
Ý định ban đầu của Thánh Hỏa Giáo “Thiên Hỏa chân quân” là muốn luyện chế một món Linh Bảo thuộc tính Hỏa, đặt tên là “Thánh Hỏa kiếm.”
Nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, nó lại trở thành “Phá Bại kiếm”, hơn nữa thuộc tính cuối cùng của nó lại hoàn toàn đối lập.
Điều này khiến cho thanh kiếm này mang ý nghĩa là “ngọn lửa bị dập tắt”.
Hơn nữa sau khi hoàn thành quá trình biến đổi, nó vô cùng khắc chế những vật mang thuộc tính Hỏa.
Thế nên chỉ cần bị nó ảnh hưởng, uy lực mạnh mẽ của Ma Hỏa tứ phẩm khó có thể chống lại được, bị dập tắt ngay tại chỗ.
Dưới sự ảnh hưởng, Không Thanh cũng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa Kim Đan bổn nguyên bị thiêu đốt một lượng lớn, hậu hoạn cũng nổ ra trong thời khắc đó, khiến cảnh giới của lão đã rơi thẳng xuống Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.
Linh áp quanh thân lão giảm xuống không chỉ một bậc.
Kim Đan bổn nguyên bị thương không phải là một vết thương bình thường, Linh áp của lão vẫn đang từ từ giảm xuống, việc trực tiếp rơi xuống Kim Đan cũng không phải là điều không thể.
Về phần người còn lại, người đã lấy ra một tấm bùa phòng ngự tứ phẩm và đủ loại thủ đoạn thần thông khác, chắc chắn chính là Đạo Nhất Thánh Tử!
Chỉ có điều một đòn kia của Phá Bại kiếm chủ yếu nhắm vào người này.
Tuy rằng đã lấy đủ loại thủ đoạn ra để chống đỡ, nhưng hắn ta vẫn khó có thể chống lại một đòn sắc bén của Linh Bảo, bản thân cũng không thể tránh khỏi việc bị trọng thương.
Linh áp quanh thân hắn ta đã giảm từ Kim Đan đỉnh phong xuống đến Kim Đan hậu kỳ, đồng thời còn có phần không ổn định.
“Không hổ là “Đạo Nhất Thánh Tử”, một trong mười nhân vật hàng đầu trong “Chân Nhân bảng” ở Trung Vực.”
“Có thể may mắn tránh thoát được một đòn của Linh Bảo tương đương với việc giữ lại được một phần sức mạnh đáng kể.”
“Chỉ là cảnh giới của mình còn quá thấp, không thể phát huy ra được sức mạnh hủy thiên diệt địa của Linh Bảo.”
“Có điều vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được kết quả này!”
Lưu Ngọc đầu tiên là cả kinh, sau đó khi cảm nhận được Linh áp của hắn ta gần rơi xuống cảnh giới Kim Đan trung kỳ, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Linh áp” sinh ra từ sinh mệnh mạnh mẽ có liên quan trực tiếp đến pháp lực và cường độ yêu lực, đồng thời cũng liên quan mật thiết đến trạng thái của cơ thể.
Linh áp giảm xuống nhiều như vậy chứng tỏ trạng thái lúc này của Thánh Tử chắc chắn đang không quá tốt.
“Không biết trong tình hình này, người này còn có thể tung ra mấy phần thực lực?”
Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, trong lòng nóng lòng muốn thử.
Bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đục nước béo cò…
Trong sử sách từ lâu đã có vô số ghi chép, đã sớm nói rõ cho kẻ đến sau rằng cuối cùng nên phải làm như thế nào.
Lúc này, mạch suy nghĩ của hắn vô cùng rõ ràng.
“Phình phịch phịch.”
Hắc Phong sí vỗ mạnh, tốc độ liên tục được đẩy đến tối đa, Lưu Ngọc rất nhanh đã tiếp cận Đạo Nhất Thánh Tử trong vòng phạm vi mười dặm.
Chỉ có điều khói bụi mù mịt đã che khuất tầm nhìn của hắn, dù thần thức của hắn có thể nhìn xuyên qua, nhưng hắn vẫn hơi kiêng kỵ tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm.
Dù sao thứ tàn dư sức mạnh này không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nếu như hắn lơ là sơ suất một cái thì hắn sẽ có thể khiến bản thân bị thương.
Linh Giác tràn ra, vững vàng khóa chắc Linh áp mục tiêu, Lưu Ngọc dự tính đợi đến khi tàn dư sức mạnh tiêu tán đi một ít, hắn sẽ mạnh mẽ xông đến giết chết người này.
Sau khi một đòn tấn công cấp cao mất kiểm soát, nếu cấu trúc của bản thân nó không ổn định thì nó sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành đòn tấn công cấp thấp.
Đây là quy luật tồn tại khách quan của tự nhiên, gần như không thể thay đổi.
Lúc này, tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm vô cùng phù hợp với trường hợp trên.
Thế nên chẳng cần phải đợi quá lâu, khoảng chừng bảy tám hơi thở, những tàn dư sức mạnh này chẳng mấy chốc sẽ giảm xuống, khó có thể tạo thành uy hiếp cho Lưu Ngọc.
Linh Giác khóa chặt khí tức Linh áp của Đạo Nhất Thánh Tử, phòng ngừa trường hợp đối phương sẽ đột ngột chạy trốn, sau đó hắn lẳng lặng chờ đợi tàn dư sức mạnh tiêu tan.
Một hơi thở, hai hơi thở, rồi ba hơi thở…
Thời gian trôi qua, tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm nhanh chóng giảm xuống.
Trong Linh Giác, Linh áp của Đạo Nhất Thánh Tử cũng lúc cao lúc thấp, bày ra một trạng thái không hề ổn định, lúc nào cũng có thể rơi xuống Kim Đan trung kỳ.
Nhưng trong cảm nhận của Lưu Ngọc, sau khi ba hơi thở trôi qua, không biết đối phương đã sử dụng thủ đoạn gì mà Linh áp của hắn ta lại đang nhanh chóng có xu hướng ổn định lại.
“Chẳng lẽ hắn ta sử dụng Linh đan diệu dược nào đó, hoặc là thủ đoạn nào đó có thể khống chế vết thương trong thời gian ngắn.”