Chương 1770 Nhìn đâu cũng thấy tan hoang! (4)
Bầu trời khói bụi mù mịt, ánh mắt Lưu Ngọc đột nhiên ngưng đọng, trong lòng hắn dồn dập suy đoán, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác dâng lên.
Nhưng cách vô số khói bụi, nếu hắn dùng thần thức cưỡng ép quét qua thì chỉ nhận lại tổn thương, cũng không thể quan sát được bất kỳ tình huống nào, thế nên bây giờ hắn cũng chỉ có thể suy đoán.
“Không phải… Không đúng.”
“Có thể là ngay từ lúc bắt đầu phương hướng của mình đã sai rồi, mình không nên cho đối phương thời gian.”
“Nội tình của thánh địa chẳng phải một tên tu sĩ Kim Đan như mình có thể tưởng tượng ra nổi?”
“Nếu mình cho hắn ta thêm một khoảng thời gian nữa, nói không chừng hắn ta có thể khôi phục lại phần lớn thực lực.”
“Đến lúc đó sao mình có thể vừa muốn giết chết Đạo Nhất Thánh Tử, mà vừa vọng tưởng không bị thương được chứ?”
Những suy nghĩ ngổn ngang lóe lên trong đầu, cảm nhận được đạo hơi thở kia thay đổi trong màn khói bụi, Lưu Ngọc rất nhanh đã suy nghĩ đến điểm mấu chốt, trong lòng hắn cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Một khắc sau, thân hình hắn lóe lên, biến mất trong hư không.
“Vù vù…”
Mặc kệ tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm trong không trung, hắn nhảy thẳng vào trong màn khói bụi mù mịt trên bầu trời, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. …
Tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, xung quanh thân thể của hắn đã sáng lên Linh quang màu xanh thẳm, Tam Diện Hộ Thể Diễm Thuẫn bảo hộ quanh thân.
Tay hắn nắm lấy Lạc Nhật Kim Hồng thương, nhanh chóng giết đến Đạo Nhất Thánh Tử.
Nếu đã nhận thức được chỗ không ổn, đương nhiên hắn không thể cho đối phương có cơ hội thở dốc!
“Rầm rầm rầm…”
Tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm không ngừng phát sinh va chạm với Hộ Thể Diễm Thuẫn, tạo nên những tiếng nổ vang chằng chịt, khiến Hộ Thể Diễm Thuẫn bắt đầu không ổn định.
May mắn là Lưu Ngọc liên tục phát ra pháp lực, luôn duy trì sự ổn định của Hộ Thể Diễm Thuẫn, thế nên mới không khiến nó tan vỡ.
Sau ba bốn hơi thở, tàn dư sức mạnh trong không gian không còn có thể uy hiếp đến hắn nữa.
Còn lý do khiến hắn di chuyển về phía trước gian nan như vậy là bởi vì trong quá trình phi hành hắn gặp phải quá nhiều tàn dư sức mạnh!
Dưới tình huống như thế, cho dù Lưu Ngọc có trong trạng thái bùng nổ toàn lực thì tốc độ phi hành của hắn cũng không thể nhanh hơn được.
Hai hơi thở trôi qua, hắn chỉ còn cách khoảng bảy dặm.
Và khí tức của Đạo Nhất Thánh Tử đã ở gần hơn bao giờ hết.
Sau hai hơi thở, tàn dư sức mạnh trong không trung lại càng thêm suy yếu, tốc độ phi hành của Lưu Ngọc dần dần được khôi phục.
Lại sau hai hơi thở, hắn tiếp tục tiến thêm một dặm nữa.
Lúc này, trong tầm mắt hắn cuối cùng đã xuất hiện một thân ảnh mờ hồ, chính là Đạo Nhất Thánh Tử.
Chỉ có điều so với trạng thái hăng hái, thong dong tự tin lúc trước, hiện tại người này lại có vẻ vô cùng chật vật.
Linh áp toàn thân hắn ta vừa ổn định ở Kim Đan hậu kỳ.
Chiếc áo cà sa màu vàng kim vốn vô cùng xinh đẹp, nay đã trở nên rách nát bất kham, giống như một mảnh vải treo trên người.
Xuyên qua tấm áo nhìn vào, là những vết thương kinh người.
Ẩn trong vết thương còn có khí tức màu xám lạnh còn lưu lại của kiếm ảnh, chúng đang ăn mòn da thịt như giòi bám trong xương.
Trong vài vết thương sâu còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương cốt lấp lánh ánh sáng màu xanh ngọc rực rỡ.
Có điều người này đang ngồi xếp bằng, như là đã dùng qua Linh đan diệu dược trân quý, khiến những khí tức màu xám lạnh liên tục bị trục xuất ra khỏi cơ thể, hóa thành từng làn khói rồi tiêu tan.
Theo sự tiêu tán của khí tức màu xám lạnh, Linh áp quanh thân hắn ta cũng dần ổn định, còn có xu hướng tăng dần lên.
Một đoá Tử Liên lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn ta, rũ xuống những tia sáng màu tím, hình thành một tấm màn ánh sáng, thay hắn ta chặn những đòn tấn công thỉnh thoảng phiêu đãng mà đến của tàn dư sức mạnh.
Mỗi khắc mỗi giây, Linh áp của Đạo Nhất Thánh Tử đều tăng lên, thực lực nhanh chóng khôi phục.
Linh Bảo tấn công tạo thành vết thương, tuy rằng không thể hoàn toàn kích hoạt nó, nhưng người này vẫn có thủ đoạn để loại bỏ nó.
Điều này đủ để thấy rõ nội tình của thánh địa!
“Còn muốn khôi phục thương thế?”
“Kiếp sau đi!”
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Lưu Ngọc nhanh chóng phán đoán được trạng thái bên ngoài của hắn ta, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, sát ý lóe lên.
Cái chớp mắt tiếp theo, hắn đã không hề do dự mà ra tay.
Vai phải hắn hơi nghiêng về phía sau, tay trái di chuyển về phía trước đánh ra một đòn vào không trung, một đạo ánh sáng xanh lam cực kỳ bắt mắt lập tức nở nộ.
Cùng lúc đó, trên Kim Đan màu xanh ở đan điền, chín đạo ngân sáng ngời.
Thần thông “Khô Uy” được thi triển.
Khi ánh sáng màu xanh lam tỏa ra, một sức mạnh không thể diễn tả thành lời đã dọc theo mục tiêu bị khóa của thần thức, lập tức giáng xuống thân thể hắn ta.
“Đây là thủ đoạn gì?”
Đối với sự xuất hiện của Lưu Ngọc, chắc chắn Đạo Nhất Thánh Tử không thể phát hiện ra được.
Nhưng thời điểm ánh sáng màu xanh lam giáng xuống, ánh sáng rũ xuống từ đóa Tử Liên trên đỉnh đầu hắn ta sáng lên, thành công ngăn chặn ánh sáng màu xanh lam của hắn.
Nhưng Pháp Bảo có khả năng phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, còn có thể ngăn chặn đòn tấn công thần thức này lại phảng phất như đã mất đi hiệu quả thông thường.
Một sức mạnh không thể diễn tả rõ đã bao phủ thân thể hắn ta, đồng thời phát huy tác dụng.
Trong phút chốc, Đạo Nhất Thánh Tử có thể cảm nhận được pháp lực của bản thân đang vận chuyển bên trong nó đang dần trở nên chậm chạp và tối tăm hơn.
Cơ thể vốn bị thương không nhẹ, nay lại trở nên suy yếu hơn.
Thậm chí ngay cả Nguyên Thần cũng truyền đến cảm giác uể oải, như thể thần thức cũng trở nên nặng nề.
“Đây không phải là đòn tấn công của Pháp Bảo, không phải là đòn tấn công pháp thuật, cũng không phải là đòn tấn công thần thức.”
“Lại không phải là thủ đoạn nguyền rủa.”
“Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?”
“Người này, quá thần bí.”
Pháp Bảo bản mệnh Pháp Bảo Tử Liên của Đạo Nhất Thánh Tử được luyện chế từ Linh tài cao cấp nhất, đồng thời nó cũng đã trải qua hơn hai trăm năm nuôi dưỡng, thế nên sức mạnh của nó cơ bản là đứng đầu trong tất cả các loại Pháp Bảo.
Nhưng lúc này, nó lại không mang lại một chút tác dụng nào.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng bất lực không biết phải làm sao, cảm thấy thủ đoạn này của đối phương quá vô liêm sỉ.
Lúc này, tàn dư sức mạnh của Phá Bại kiếm đã suy yếu đến cực điểm, không còn ảnh hưởng đến khả năng nhìn thấu của thần thức.