← Quay lại trang sách

Chương 1791 Kim Đan hậu kỳ(3)

Luyện tinh hóa khí, luyện khí công thần!

Cơn đau thống khổ kéo đến khiến Lưu Ngọc nhất thời mất đi ý thức về thế giới bên ngoài, cơ thể không thể ổn định, suýt chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo nhờ ý chí kiên cường.

Không biết qua bao lâu, cơn đau kịch liệt mới rút đi như thủy triều, lúc này hắn mới dần khôi phục lại tinh thần.

So với lần tấn thăng trước, bên trong Nguyên Thân rõ ràng đã sáng hơn mấy phần, hình thể cũng mở rộng hơn một vòng lớn.

“Ha…”

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí.

Sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này mới dần khôi phục.

Phải trải qua nỗi đau cực hạn này, nhưng hắn không hề cảm thấy bất bình, cũng không có một câu oán hận.

Ngay cả trong thời cổ chí kim, những người có thể tu luyện đến cảnh giới cao cũng phải trải qua những quá trình đau khổ đày đọa khó có thể tưởng tượng nổi!

“Trời định giáng cho người trách nhiệm lớn lao…”

Trong lòng hắn hiện lên một đoạn thơ, khiến Lưu Ngọc khắc sâu hơn về lần lĩnh ngộ này, nỗi lòng nhấp nhô của hắn cũng dần bình tĩnh lại.

Tiếp tục lĩnh hội những biến hóa sau khi đột phá, tâm niệm hắn vừa động, thần thức lập tức đột phá trận pháp ngăn trở, lan tràn khắp bốn phương tám hướng…

Tám mươi dặm, một trăm dặm, rồi một trăm bốn mươi dặm…

Thần thức lao ra khỏi động phủ quét khắp mọi nơi, bao phủ toàn bộ Tầm Dương Thành, rồi tiếp tục lan rộng ra xa hơn.

Lấy Lưu Ngọc làm trung tâm, nó đang lan rộng khoảng một trăm năm mươi dặm, sau đó mới đạt đến giới hạn cuối cùng.

“Một trăm năm mươi dặm!”

Sau khi nghiệm chứng giới hạn của thần thức xong, nhận được kết luận một trăm năm mươi dặm, vẻ mặt Lưu Ngọc không khỏi vui mừng.

Trình độ này đã vượt xa giới hạn trăm dặm của tu sĩ Kim Đan bình thường, cũng không đơn giản chỉ là việc chênh lệch năm mươi dặm như bề ngoài.

Mà là gấp mấy lần!

Điều này có nghĩa là một khi đối mặt với những tu sĩ Kim Đan bình thường, ưu thế trên phương diện thần thức của hắn sẽ tiếp tục mở rộng, về cơ bản hắn có thể nghiền ép bọn họ!

Với khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, gần như có thể dùng từ “khác nhau một trời một vực” để hình dung.

Sức mạnh của các bí thuật thần thức cũng đồng thời tăng lên, thế nên ngay cả khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, chúng cũng có thể mang đến hiệu quả giải quyết dứt khoát.

Theo cách nói của người phàm thì ngay cả các thủ đoạn thần thức đã không còn được tính là “đặc biệt kỳ lạ”.

Tuy nhiên, bởi vì chênh lệch quá lớn trên phương diện sức mạnh thần thức, nó đã bằng cả hiệu quả sau khi dốc hết toàn lực!

Cho dù địch tu có Pháp Bảo phòng ngự thần thức, thì tỷ lệ phá hủy chúng trong khoảng thời gian ngắn của Lưu Ngọc cũng vô cùng cao, mà bản thân hắn cũng sẽ không bị tiêu hao quá lớn.

Tình huống như lúc chiến đấu kịch liệt với Tô Tương Linh, lúc hắn chống lại công pháp Pháp Bảo phòng ngự thần thức của nàng ta, lực lượng thần thức của bản thân hắn cũng đã bị tiêu hao một lượng lớn, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!

Tất nhiên, đây chỉ đề cập đến tình huống chung, ngoài ra nó vẫn phải phụ thuộc vào phẩm chất của Pháp Bảo.

“Ngoại trừ thân thể, sức mạnh trên toàn phương diện đã tăng lên, tốc độ tăng trưởng dao động từ ba đến năm phần.”

“Sau cảnh giới Kim Đan, mỗi một phần thực lực đều là một sự chênh lệch vô cùng lớn.”

“Nếu chính mình bây giờ đấu với Đạo Nhất Thánh Tử ở thời kỳ tốt nhất thì không biết mình sẽ có mấy phần thắng?”

“Năm phần? Bảy phần?”

Sau khi lĩnh hội những biến hóa sau đột phá, cảm nhận được sự tăng trưởng to lớn trên phương diện thực lực, tâm hồ của Lưu Ngọc vẫn không nhịn được mà gợn sóng.

Vô thức so sánh bản thân hắn lúc này với Đạo Nhất Thánh Tử trong thời điểm hắn ta mạnh nhất.

Nhưng vào thời điểm giao chiến năm đó, đối phương đã trọng thương sau một đòn của Phá Bại kiếm, thực lực giảm đi rất nhiều, quả thật khó có thể tính ra được.

“Mặc dù không rõ ràng, nhưng rốt cuộc trong thân thể Đạo Nhất Thánh Tử lúc đó có bao nhiêu thực lực.”

“Nhưng cảm giác, nếu cả hai đều không mượn ngoại lực, tỷ như phù bảo, phù chú hay khôi lỗi.”

“Thì mình lúc này đối mặt với Đạo Nhất Thánh Tử, phần thắng của mình cũng không thấp hơn năm phần!”

Nghĩ đến thực lực khủng bố của Đạo Nhất Thánh Tử, Lưu Ngọc âm thầm ước lượng trong lòng, sau đó đưa ra một kết luận tương đối bảo thủ.

Thật sự là đối phương là một “Thánh Tử”, hắn ta có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, có thể lựa chọn công pháp hay nhất để tu luyện.

Nhưng Lưu mỗ hắn có Tiên Phủ chống lưng, cũng chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện.

Cũng nhờ Tiên Phủ, hắn mới tạo ra được công pháp riêng thích hợp với hắn nhất.

Bản thân hắn ba đạo đều tu, ba phương diện tinh khí thần cũng không có khuyết điểm, thế nên tuy rằng đối phương là “Thánh Tử”, hắn cũng bao giờ ở thế yếu.

Dù sao thì mục đích cuối cùng của tất cả tài nguyên đều là để đề thăng thực lực cảnh giới.

Cụ thể mà nói, chính là phẩm chất của Kim Đan, sức mạnh pháp lực, sức mạnh Nguyên Thần, sức mạnh thể chất…

Mà Lưu Ngọc vẫn luôn cẩn thận tu luyện, trên những phương diện này hắn chưa bao giờ bị tụt lại phía sau, cũng là Đan thành cửu phẩm.

Vào thời điểm hắn đạt được Kim Đan hậu kỳ, ở một mức độ nào đó mà nói, cả hai bên đã cùng nằm trên cùng điểm xuất phát.

Có lẽ, Đạo Nhất Thánh Tử có thể huy động nhiều tài nguyên hơn.

Nhưng suy cho cùng, mọi thứ vẫn phụ thuộc vào “kết quả”, mà thành tựu trên các phương diện như luyện khí, luyện thể, luyện thần chính là kết quả cuối cùng!

“Huống chi, không phải là mình không có ưu thế.”

“Tuy rằng khả năng tấn công trực tiếp của thần thông “Khô Uy” vô cùng yếu, nhưng nó lại có thể làm suy yếu thực lực của đối phương trên mọi phương diện.”

“Nếu cùng cảnh giới thì có thể làm suy yếu hai phần sức mạnh của đối thủ, hơn nữa còn là suy yếu trên mọi phương diện.”

“Thứ này… là lợi thế lớn nhất của mình!”

Đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu, sau đó Lưu Ngọc đột nhiên đứng dậy.

Cho nên hắn thật sự không ngoa khi nói bản thân có “năm phần thắng”, hắn vẫn suy tính đến việc đối phương là Kim Đan đỉnh phong, còn hắn chỉ mới đặt chân vào cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.

“Nói như thế, vậy thực lực của mình vào lúc này đã đủ tư cách để lọt vào mười nhân vật đứng đầu trong “Chân Nhân bảng” của Trung Vực?”

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc khẽ mỉm cười.

Cứ để mọi việc nước chảy thành sông đi, cảnh giới vững chắc mới là điều quan trọng nhất, lúc này hắn định kết thúc bế quan.

“Tu vi vừa tiến thêm một nấc thang, trong khoảng thời gian ngắn khó mà có sự tiến bộ nhảy vọt được.”

“Lại phải mất thêm hàng chục, hàng trăm năm nữa để tích lũy lại.”

“Ngoại trừ việc phải tu luyện hàng ngày, việc thu thập Linh vật Kết Anh cũng đã đến lúc thay đổi.”

“May mắn là một trong ba tam bảo Kết Anh,“Ngưng Anh đan” đã đến tay.”

Lưu Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, lập lại kế hoạch tu luyện cho hàng chục, hàng trăm năm tới.