← Quay lại trang sách

Chương 1792 Kim Đan hậu kỳ(4)

Tuy rằng thực lực của hắn đã tiến thêm một bước, nhưng hắn vẫn không quên đây là Trung Vực, cao thủ, tu sĩ nhiều như mây như mưa.

Số lượng Nguyên Anh chân quân không ít, hơn nữa còn có sự tồn tại của Hóa Thần chân quân, cho nên hắn vẫn phải tiếp tục khiên tốn, cùng lắm là thả lỏng hơn một chút.

Mặc dù hắn tung hoành trong cảnh giới Kim Đan, nhưng khi đối mặt với Nguyên Anh lão quái thì vẫn phải cẩn thận như trước!

“Bình bịch.”

Đang đi, Lưu Ngọc dường như nghĩ đến điều gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại.

Đột nhiên, tâm thần hắn tập trung cao độ, Linh Giác toàn lực lan tràn trong không gian.

Rất nhanh, có rất nhiều điểm sáng sặc sỡ xuất hiện trước mặt hắn, bởi vì hiệu quả của Tụ Linh trận thuộc tính Hỏa, thế nên điểm sáng màu đỏ là chiếm đa số.

Linh Giác mở ra, tâm thần tập trung cao độ, Lưu Ngọc quan sát cẩn thận, bước vào một tầm nhìn mới thậm chí còn tỉ mỉ hơn.

Sau một khắc, hắn lập tức nhìn thấy các đơn vị vật chất cơ bản cấu thành từng luồng Linh khí.

Nhưng nó vẫn chưa dừng lại, tầm nhìn dùng tốc độ cực nhanh tiếp tục “rơi”, sau đó tầm nhìn lập tức thay đổi.

Trước mặt hắn là những hư ảnh xuất hiện trùng điệp, tầm nhìn một lần nữa tiến vào cấp độ “Linh tử”.

Vượt xa gấp mấy lần Kim Đan đỉnh phong, lan tràn đạt đến mức một trăm năm mươi dặm, sức mạnh thần thức của Lưu Ngọc tiếp tục dốc toàn bộ lực lượng, nỗ lực ảnh hưởng đến toàn bộ “Linh tử” khắp nơi.

Một hơi thở, hai hơi thở, rồi ba hơi thở…

Chỉ đáng tiếc là, không có khác gì trước kia.

Cho dù Lưu Ngọc đã cố gắng hết sức, sử dụng đủ loại kỹ xảo thần thức, hắn vẫn không thể ảnh hưởng mảy may đến “Linh tử”.

Sau mười hơi thở, tâm thần hắn hơi thả lỏng, lập tức đưa hắn thoát khỏi tầm nhìn đó.

“Thật đáng tiếc…”

Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài phòng luyện công.

Lần quan sát này chỉ rõ ràng hơn một chút so với lần trước đây, nhưng cũng không quá khác biệt.

Thần thức tăng một mức lớn, nhưng kết quả lại không có bao nhiêu khác biệt, khiến hắn ý thức được yếu tố mấu chốt ảnh hưởng đến Linh tử rất có thể không phải là thần thức.

Hoặc có lẽ là, thần thức không phải là yếu tố quan trọng, có lực ảnh hưởng vô cùng nhỏ bé.

“Ầm ầm.”

Trận pháp chậm rãi mở ra, phát ra một âm thanh trầm nặng.

“Xem ra cảnh giới Kim Đan vô vọng với việc thăm dò “Linh tử” rồi.”

“Có lẽ phải đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh thì mới có thể gây ảnh hưởng lên “Linh tử”.”

Trong lòng hơi thất vọng, trước khi ra khỏi phòng luyện công, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

“Két.”

Đóng trận pháp của lầu các, hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ nhỏ, để ánh sáng ban ngày rực rỡ chiếu vào.

Hoa văn hình tròn trên lồng ngực sáng ngời, pháp lực Liệt Dương cũng lập tức trở nên sinh động hơn rất nhiều, khiến tâm thần của Lưu Ngọc cũng vì vậy mà bình tĩnh lại.

Tu luyện đến cảnh giới “Liệt Nhật”, nhờ vào hiệu quả bị động của “Tinh Thần chân thân”.

Thời điểm hắn được mặt trời, mặt trăng hoặc các vì sao chiếu rọi, luyện thể của hắn ít nhiều cũng sẽ tăng lên.

“Vút… Vút…”

Sau khi nhắm mắt tắm nắng không bao lâu, âm thanh trường kiếm phá không vang lên bên tai hắn, kèm theo tiếng gió rít gào.

“Hửm?”

Lưu Ngọc mở mắt ra, thần thức quét ra bên ngoài, hắn cũng ló ra nhìn đình viện.

Chỉ thấy một nữ tu dáng người lả lướt đang nhẹ nhàng múa trường kiếm bãi cỏ xanh.

Ánh nắng dịu dàng của giờ Dậu chiếu xuống thân thể mềm mại của nữ nhân này, hoa bay lá rụng vờn quanh người nàng, theo trường kiếm mà lúc tụ lúc tan.

Khi ánh kiếm xoay chuyển, phảng phất như là một bức họa tuyệt mỹ, nhưng lại ẩn chứa sát khí chí mạng!

Là Trác Mộng Chân.

Sau khi đến Trung Vực, không chỉ có Lưu Ngọc cảm thấy áp lực nặng nề, mà nữ nhân này cũng có cảm giác nguy cơ sâu sắc, thế nên nàng tu luyện vô cùng chăm chỉ.

Hai mươi năm đã trôi qua, tu vi của nàng cũng đã tiến xa hơn, lúc này nàng đã gần đến Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.

So với Kim Đan thông thường, Trác Mộng Chân vẫn có lợi thế nhất định, có thể mua được đan dược với “giá nội bộ” từ chỗ của Lưu Ngọc.

Tính cả việc làm việc cho hắn, với những lợi ích nhận được từ những Trận Pháp Sư nhị giai, thì lợi ích nhận được từ việc tu luyện thường ngày cũng đủ dư dả.

Thậm chí, còn đủ mua thêm một hai món Pháp Bảo nữa.

Trong hai mươi lăm năm qua, trừ việc chạy vặt cho Lưu Ngọc để lấy Linh Thạch ra, kỹ thuật đấu pháp mà nàng đang mài giũa cũng không hề sa sút.

Lúc Trác Mộng Chân đột phá ở Kim Đan trung kỳ, không khác gì so với Lưu Ngọc là mấy.

Chỉ vì bị trọng thương ở giữa đường, rơi xuống cảnh giới, cần hồi phục lại nguyên khí, thế nên đã trì hoãn không ít thời gian.

Nhưng mà so với ba đạo tề tu của Lưu Ngọc, Kim Đan cửu phẩm cần tích lũy lượng lớn pháp lực.

Nàng chỉ tu luyện Luyện Khí, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, tài nguyên tiêu hao cũng ít hơn rất nhiều.

Có điều kiện tu luyện vượt xa Kim Đan thông thường, thêm vào đó, nền tảng không được vững chắc, trải qua hơn mười năm tu luyện đến trung kỳ đỉnh phong, cũng coi như là phù hợp với các chuẩn mực lúc bấy giờ.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, hai tay hắn chống ra ngoài bệ cửa sổ, im lặng nhìn nữ tu luyện kiếm, khóe môi khẽ cười nhẹ.

Tuy chút thực lực này của Trác Mộng Chân ở thời điểm này đối với hắn không là gì cả, nhưng tinh thần này quả thực không tồi, ít ra trong tương lai sẽ không trở thành gánh nặng.

Khi gặp nguy hiểm, cũng có thể có năng lực nhất định để bảo vệ mình.

“So với Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, Trác Mộng Chân vẫn mạnh hơn một chút.”

“Nhưng như vậy cũng khá tốt.”

Sự hứng thú mà đột phá mang lại dần mất đi, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lưu ngọc.

Dưới ánh hoàng hôn màu vàng, hắn im lặng nhìn về phía xa xăm.

Trên thảm cỏ màu xanh, Trác Mộng Chân cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy Lưu Ngọc.

Động tác múa kiếm dừng lại, nàng mỉm cười ngọt ngào.

Ngay sau đó, những cánh hoa và lá lại chuyển động lần nữa, nàng tiếp tục bắt đầu luyện kiếm.

“Vù vù.”

Trong sân lần lượt vang lên những tiếng chói tai, và thỉnh thoảng lại có tiếng kiếm.

Sau khi luyện tập kết thúc, Trác Mộng Chân thu kiếm lại, đứng hiên ngang trên bãi cỏ trong bộ y phục màu trắng.

Đứng xa xăm nhìn về phía Lưu Ngọc, nàng lên tiếng nói: “Chi bằng so tài một trận, thế nào?”

Tính thời gian thì cũng đã khoảng hai mươi mấy năm kể từ khi bọn họ so tài lần trước.

Hiểu rõ thực lực của Lưu Ngọc rất đáng sợ, Trác Mộng Chân biết mình không phải là đối thủ, nhưng bây giờ tu vi và thực lực đã mạnh lên rất nhiều, nàng muốn biết còn kém xa hắn bao nhiêu.

“…”

Nghe vậy, Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, dùng pháp lực mà bay vút lên cao.