Chương 1793 Ngọc bài truyền tin bất thường
Không tới nửa hơi thở, hắn đã bay từ lầu các đến bãi cỏ.
“Ra tay đi.”
Hắn chắp tay sau lưng, dửng dưng nói.
Mới đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, thực lực tăng lên đáng kể, Lưu Ngọc cũng có hơi ngứa tay.
Tuy nhiên thực lực đối phương có hơi yếu, nhưng so tài mà biết điểm dừng thì cũng không sao.
Huống hồ đã nhiều năm trôi qua, cũng đã đến lúc chỉnh đốn Trác Mộng Chân, nếu không với tính tình cứng cỏi của nàng, sợ là sẽ không an phận đâu.
Suy cho cùng hắn chỉ cho nàng một danh phận là thị thiếp, đương nhiên hắn muốn thể hiện sự “ưu tú” của mình, để đối phương tâm phục khẩu phục làm thiếp.
Hùng tính mộ đa, thư tính mộ cường.
Đây là bản năng đã có từ trong máu, cho dù là nữ tu Kim Đan thì ít nhiều gì cũng chịu sự ảnh hưởng.
Không hề khách khí, Trác Mộng Chân nghe vậy thì lập tức gật đầu nhẹ, sắc mặt ngay trở nên vô cùng nghiêm túc.
Biết đối thủ là người có thực lực đáng gờm đang đứng ngay trước mặt, nàng lập tức cảm thấy sức ép nặng nề, dường như đứng trước mặt nàng là một con cự thú hoang dại vậy.
“Đi!”
Nàng mở miệng phun ra pháp bảo bản mệnh “Huyền Diệu Âm Dương châm”, Trác Mộng Chân nhanh chóng bấm đạo pháp quyết để kích phát, những châm ảnh cao mười trượng xuất hiện dày đặc khắp cơ thể, ồ ạt lao về phía Lưu Ngọc.
“Vù vù.”
Hàng trăm châm ảnh màu hồng dày đặc như hạt mưa, tạo thành một “tấm màn mưa” rơi theo vòng cung cách mục tiêu hơn mười trượng.
Sau khi kích phát pháp bảo bản mệnh xong, thanh kiếm trong tay Trác Mộng Chân đồng thời nới lỏng, ánh sáng lập lòe đi theo sau “tấm màn mưa màu hồng”, cực lực tấn công về phía Lưu Ngọc.
Chính vì biết rõ thực lực của đối phương, thế nên nàng cố gắng hết sức mà ra tay, không một chút dè dặt.
Ngay lập tức, sức mạnh của Pháp Bảo bao trùm toàn bộ sân.
Cây cỏ ngã rạp, bụi đất bay lên.
May mà có trận pháp bảo vệ, nên toàn bộ phủ đệ mới không bị sụp đổ sau một trận so tài.
Ở bên kia, đối diện với sự tấn công đầy khí thế của Trác Mộng Chân, Lưu Ngọc vẫn đứng chắp tay sau lưng một cách thờ ơ, tỏ vẻ mình là một tu sĩ cấp cao.
Lúc “tấm màn mưa màu hồng” được tạo từ châm ảnh đến gần mười trượng, lúc này một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, một tấm khiên lửa màu xanh xuất hiện trước mặt.
Hộ Thể Diễm Thuẫn!
“Bụp bụp bụp.”
Những châm ảnh màu đỏ rơi xuống tấm khiên lửa màu xanh, những tiếng nổ vang lên liên tục, rất khó tiến về phía trước.
Tất cả các châm ảnh màu đỏ đều bị chặn lại bởi tấm khiên lửa mỏng, sau đó sức mạnh suy yếu mà biến mất.
Khi “tấm màn mưa” được tạo từ châm ảnh biến mất, thì một thanh kiếm màu bạc cũng cách đó vài mét.
Vừa suy nghĩ thì Hộ Thể Diễm Thuẫn biến mất, Lưu Ngọc chậm rãi chìa tay phải ra, toàn thân phủ Linh quang màu bạc, tốc độ nhìn có vẻ chậm nhưng lại lao về phía thanh kiếm màu bạc rất nhanh.
Không phải là Hộ Thể Diễm Thuẫn, không thể chống lại sự tấn công của thanh kiếm này.
Lý do mà hắn làm như vậy, chỉ là vì khi dùng tay không tiếp lấy Pháp Bảo, hiệu quả thị giác cũng tốt hơn mà thôi.
Càng có thể khiến Trác Mộng Chân nhận ra sự chênh lệch, đánh bay những ý nghĩ không thực tế.
“Loạt soạt.”
Linh quang màu bạc lóe lên, ngón giữa và ngón trỏ chạm vào nhau, thanh kiếm màu bạc được kẹp ở giữa một cách chính xác, những tia lửa điện tóe ra.
Mà bản thân hắn, lại không chút trầy xước nào.
“Hừ!”
Trác Mộng Chân không phục, hai tay bấm pháp quyết liên tục, cố gắng kích phát toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm màu bạc.
“Rẹt rẹt.”
Thanh kiếm đầy Linh quang, đang rung lắc dữ dội.
Thanh kiếm mắc kẹt trong hai ngón tay mang theo sức mạnh to lớn, giống như Tề Thiên Đại Thánh bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn vậy, thanh kiếm màu bạc thế nào cũng không tiến lên trước được nửa tấc chứ đừng nói đến việc thoát ra.
“Đến ta rồi.”
Nhìn Trác Mộng Chân từ phía xa, Lưu Ngọc dễ dàng bắt được mọi đòn tấn công, sau đó nở một nụ cười kì dị trên môi.
“Không ổn!”
Nhìn thấy nụ cười này, bản năng Trác Mộng Chân lập tức cảm thấy không đúng.
Không biết nghĩ đến cái gì, ngay lập tức cơ thể nàng lóe sáng, sau đó biến mất tại chỗ.
“Bí thuật Tránh Linh.”
Khi xuất hiện lại lần nữa, nàng đứng cách vị trí ban đầu đâu đó khoảng tám mươi trượng.
Nhưng cảm giác được nguy cơ từ Linh Giác truyền đến, những chuyển động đó chẳng những không giảm đi mà còn trở nên dữ dội hơn.
Chẳng mấy chốc, bên tai đã nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Giống như hình với bóng, Lưu Ngọc xuất hiện cách nàng hơn nửa trượng, tay phải nắm cố định thanh kiếm màu bạc, tay trái chìa ra phía trước.
“Bịch.”
Dưới sức mạnh của thể tu tam giai, vòng bảo hộ pháp lực của Trác Mộng Chân vỡ tung như bọt biển.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới, nàng dễ dàng bị khóa chặt bằng một tay.
Ngay khi bàn tay cử động, nàng được ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, sự nam tính bao trùm lấy nàng…
“Thế nào?”
Lưu Ngọc cười như không cười, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từ trên cao nhìn xuống nói.
“Ta thua rồi.”
Cảm nhận được thực lực đáng gờm của đối phương lần nữa, Trác Mộng Chân có hơi thất vọng khi còn không nhìn thấy được bóng lưng của hắn.
Trận chiến vừa rồi diễn ra chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, nàng không ngờ lại thua nhanh như vậy.
“So với trước đây, thực lực của hắn cũng đã mạnh hơn rất nhiều.”
Trác Mộng Chân lóe lên suy nghĩ này.
“Cảnh giới của nàng quá thấp, làm giới hạn đi sự phát triển của thực lực.”
“Nhưng mà so với trước đây, đã tốt hơn rất nhiều, làm tốt lắm.”
Thả lỏng thanh kiếm màu bạc ra, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gạt đi vài sợi tóc che mất gương mặt của nữ tu trong lòng sang một bên, hắn nhẹ giọng nói.
Hiệu quả trấn áp đã đạt được, cũng không thể trấn áp một cách hồ đồ, nếu không rất có thể sẽ làm đánh động đến lòng tin của đối phương.
Sự khẳng định thích hợp, cũng là điều rất cần thiết.
Hiệu quả sẽ tốt hơn nếu hai bên cùng tiến về phía nhau, Lưu Ngọc đã qua lại với rất nhiều nữ tu, đối với phương diện này cũng có đủ kinh nghiệm.
“Ừm.”
Trác Mộng Chân thấp giọng đáp một tiếng, xoay đầu rồi di chuyển ánh mắt, có chút không dám nhìn trực diện ánh mắt đang trở nên nóng dần kia.
Nhưng mà có được sự khẳng định của Lưu Ngọc, nàng vẫn không giấu được sự vui sướng trên khóe mắt, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Đôi gò má của nàng lặng lẽ ửng hồng.
Cũng không biết là vì vòng bảo hộ pháp lực bị phá vỡ, pháp lực chịu sự rung động vô cớ, hay là vì nguyên nhân nào khác…
“Phu quân đột phá đến Kim Đan hậu kỳ rồi?”
Trác Mộng Chân đột nhiên cất lời.
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Vốn dĩ hắn không cố tình giấu đi điều đó, lúc này hai người đang tiếp xúc với khoảng cách gần, đương nhiên nàng có thể dễ dàng nhận ra.
Bởi vì luyện ba đạo tề tu, nên so với tu sĩ thông thường, tốc độ tu luyện của Lưu Ngọc cũng không tính là quá nhanh, còn chưa đạt đến trình độ gây chấn động thiên hạ.