Chương 1805 Chính nghĩa hay không, biến cố liên tiếp(3)
Từ bỏ tu sĩ cấp thấp là lựa chọn của tu sĩ muốn cứu viện, điều này không khó hiểu chút nào.
Hai mươi mốt vị tu sĩ Kim Đan đặt trong tầng lớp cốt cán trung tầng của Tử Cân quân thì không thể dễ dàng buông tha sức lực này được.
Giá trị của tu sĩ cấp thấp mang lại không cao hơn tu sĩ cấp cao nhiều.
Nhóm Kim Đan này mà cứu ra được thì lập tức có thể phát triển thành thành viên vòng ngoài, đảm nhiệm lực lượng trung kiên đối kháng với Càn Đình.
Lý tưởng cao thượng nhưng lại xa xôi với hiện thực và tương lai, trước mắt tất cả đều đang nhắc kết quả lợi hại của việc này.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên Lưu Ngọc chỉ đành khẽ lắc đầu.
Tiếng nói của Kim Ngô Vệ vẫn còn quanh quẩn bên trong quảng trường, ở bên cạnh, Quách Phá Vân thở dài một hơi, há to miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Không thể vì khí phách nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn.
“Chính nghĩa cái gì chứ?”
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chính nghĩa sao?”
“Thế đạo bất công có là chính nghĩa hay không?”
“Chính nghĩa là quá trình hay là kết quả cuối cùng?”
“Cái nào quan trọng hơn?”
Nghe nhóm Kim Ngô Vệ áo mủ lấp lánh nói ra từng tội trạng của Tử Cân quân, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra những suy nghĩ này, chăm chú suy tư về quan hệ của hai từ “Chính nghĩa”.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đâu một cái.
Ở Tu Tiên Giới tôn sùng tu sĩ giả cường đại, chính nghĩa hay không có lẽ không còn quan trọng.
Có quan hệ với “Chính nghĩa” cũng không chắc chắn quyền lực nằm trong tay ngàn vạn tu sĩ, mà là thuộc về cường giả cấp cao.
Dưới tình huống chiến bằng thực lực hết thảy thì “Chính nghĩa” mà các tu sĩ đều công nhận cũng có thể bị mài mòn.
“Hành vi chính nghĩa không nhất định mang đến kết quả tốt.”
“Càn Đình có tướng vi phạm “Chính nghĩa”, thường là phạm vi vạn kiếp bất phục.”
“Trái lại bè lũ hùa nhau xu nịnh, lừa đời lấy tiếng lại càng thu hoạch được những cái danh chính nghĩa, thậm chí còn lưu danh sử sách.”
“…”
Nhìn thành viên của hai mươi tám Tử Cân quân với bộ dạng thê thảm, đang quỳ rạp trên đất, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm cảm khái.
Mặc dù sự thật không đẹp nhưng là quy luật tồn tại khách quan ở Tu Tiên Giới này.
Giống như giết người đoạt bảo, trong lòng rất nhiều tu sĩ đều biết đây là việc không tốt cũng không chính nghĩa gì.
Nhưng sự thật chính là chỉ cần thực lực đủ cường đại, đồng thời xử lý tốt dấu vết thì thường có thể nhận được lợi ích thật nhiều.
Loại lợi ích này cao hơn cách từng bước đạt được từ các nhiệm vụ.
Ở bên cạnh, hô hấp của Quách Phá Vân hơi rối loạn, hiển nhiên đã có suy nghĩ muốn ra tay cứu viện.
Chỉ là bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, cũng gây bất lợi cho hành động phía sau.
Cho nên cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn im lặng, chỉ lẳng lặng đứng một trong góc trong quảng trường quan sát.
Đảo mắt nhìn qua chừng mấy hơi thở, từng tội trạng được tuyên bố xong, Kim Ngô Vệ cũng hoàn thành nhiệm vụ tuyên dương Tiên đình.
“Các ngươi có biết tội trạng hay không?”
Cuối cùng hắn ta quát một tiếng chói tai.
Dẫn theo vô số uy nghiêm vô thượng của Đại Càn Tiên đình, thả ra Linh áp cấp bậc Kim Đan hậu kỳ hùng hậu quét về phía hai mươi tám người đã mất hết sức phản kháng.
“Ầm.”
Linh áp vô hình áp bách đến khiến hai mươi tám người đã mất đi pháp lực vốn đang đứng không vững lập tức ngã trái ngã phải trên đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Thấy một màn này, tu sĩ vây xem đều có những vẻ mặt khác nhau.
Tại phường thị La Phù, phần lớn người kiếm ăn đều là tán tu không nơi nương tựa, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe nói sự tích về Tử Cân quân, cũng không quá tin tưởng vào nhưng tội trạng mà Kim Ngô Vệ liệt kê ra.
Cho nên trong lòng bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít đều có sự đồng tình.
Chỉ vì uy nghiêm của Càn Đình nên không dám biểu hiện ra trước mặt tu sĩ Càn Đình, sợ bị coi là đồng bọn thôi.
Một vài tu sĩ là tu sĩ tông môn cũng trùng hợp đến đây du ngoạn.
Hoặc là tu sĩ gia tộc, mà gia tộc có sản nghiệp ở phường thị La Phù này, nên vừa vặn đến đây trông coi cửa hàng.
Với hai loại tu sĩ này, trời sinh đã được hưởng thụ chỗ tốt của gia tộc và tông môn mang đến, đối với loại tổn hại lợi ích tổ chức gia tộc tông môn Tử Cân quân dĩ nhiên khó có cảm giác tốt đẹp gì.
Cho nên trên mặt của họ đa phần là vẻ thống khoái, căm thù, lạnh lùng.
Nhưng trên quảng trường, thành viên của Tử Cân quân với dáng vẻ thê thảm bị Linh áp Kim Đan áp đảo trên đất lại không có vẻ khuất phục.
Cho dù cơ thể truyền đến từng trận đau nhức, cho dù cơ thể nặng tựa ngàn cân, cho dù pháp lực cũng không thể vận dụng chút nào nhưng bên trong ánh mắt đen tối của bọn họ đều là ý cười đùa cợt hoặc không cam lòng, chỉ có hoàn toàn không có sự khuất phục và e ngại!
Vì trong lòng của họ lý tưởng và chính nghĩa nên họ hành động vì nó, cầm lấy pháp khí đối kháng với Càn Đình kết quả thế nào còn quan trọng hay không đây?
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do?”
“Càn Đình vô đạo, chúng ta có tội gì?”
Một tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, máu me đầy mặt dường như là thành viên tinh nhuệ của Tử Cân quân đang ngẩng cao đầu, phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.
Cho dù từ ngữ không hoa lệ trau chuốt nhưng chính là những từ ngữ bình thường này lại dường như chứa đựng lực lượng không nói rõ nào đó.
Khiến nội tâm của tán tu đều bị xúc động theo.
Nói năng có khí phách!
Một tiếng gầm thét giống như dùng tất cả khí lực, tên thành viên của Tử Cân quân kia chỉ có thể im ắng nở nụ cười, trong mắt đều là vẻ đùa cợt và dứt khoát.
Kẻ phản bội vứt bỏ tín ngưỡng sẽ không đứng ở chỗ này.
Có thể bị áp giải đến quảng trường tử hình thì ở một trình độ nào đó, bọn họ đều tin tưởng sự kiên định của thành viên Tử Cân quân.
Quản trưởng vẫn im lặng như cũ, nhưng Kim Ngô Vệ chủ trì lại dường như gặp phải sự mạo phạm nào đó, trong lòng giận dữ.
Chỉ là tu sĩ cấp thấp mà dám động vào tu sĩ cấp cao ư?
Chỉ là tu sĩ cấp thấp mà dám cãi lại, mặc kệ thắng bại đều sẽ mất mặt, truyền đến tai của đồng liêu thì còn mặt mũi gì nữa.
Nhìn chằm chằm vào tên Tử Cân quân kia, cuối cùng Kim Ngô Vệ lựa chọn không so đo với người chết, chỉ lạnh lùng nói:
“Đã đến giờ, hành hình!”
Tiếng nói rét câm câm, lạnh lùng rõ ràng truyền đến khắp quảng trường, khiến tất cả tu sĩ đều mừng rỡ.
“Vâng, đại nhân!”
Tu sĩ hành hình của Càn Đình tùy thời chờ lệnh, nghe vậy lập tức ầm ầm lĩnh mệnh.
Lúc này lập tức có hai mươi người vượt qua đi ra, nhấc từng thành viên của Tử Cân quân ra, bước nhanh về phía trát đao.
“Bộp bộp.”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên bên tai tán tu, tựa như tiếng động của cái chết đang đánh thẳng vào lòng của họ.
Dưới hoàn cảnh áp lực lớn thế này, dù trong lòng bọn họ có loại ý nghĩ nào đi nữa thì giờ khắc này đều chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng, theo thời gian dần dần dập tắt hết.
Không vì cái gì khác, một tán tu đối mặt với Càn Đình thì chính là đối mặt với lợi ích của toàn thể, thực sự họ quá nhỏ bé.
Dù phản kháng thì lực lượng cũng không còn ý nghĩa nữa, chỉ giống như kiến càng lây cây mà thôi.
“Thành thật một chút!”
Sắc trời lờ mờ, hai tên tu sĩ hành hình dẫn theo hai tên Tử Cân quân cưỡng ép nằm xuống dưới trát đao, khẽ quát một tiếng rồi muốn động thủ.
Nhưng đúng vào lúc này, từ phía xa đột nhiên có ảnh lửa hiện ra!
Nương theo đó là một trận sóng nhiệt, nhiệt độ trong không gian nhanh chóng tăng lên, mười mấy viên hảo cầu rực rỡ từ đằng xa phóng lại, thẳng tắp bắn về phía mười mấy tên tu sĩ Càn Đình.
Đó là công kích từ tu sĩ Kim Đan cho dù là Hỏa Cầu thuật bình thường cũng ẩn chứa uy năng kinh khủng khiến tu sĩ cấp thấp phải lạnh cả tim.
“Đùng đùng…”
Không có đề phòng trước nên tu sĩ Càn Đình vừa phản ứng thì chỉ chờ bốn tên Kim Ngô Vệ cấp bậc Kim Đan ra tay.
“Phanh phanh phanh.”
Tiếp theo đó, mấy đạo uy thế cấp bậc Pháp Bảo hiện ra, từng món Pháp Bảo bắn ra như sấm chớp, vang lên từng trận oanh minh dày đặc.
Dưới sắc trời lờ mờ tối, ánh lửa màu đỏ không ngừng lấp lóe, từng trận lửa bắn lửa bắn ra tung tóe.
Đột nhiên công kích bất ngờ này bị một Kim Ngô Vệ cầm đầu của Càn Đình tùy tiện ngăn trở lại.
Mà lúc này, từng trận Linh áp Kim Đan lại liên tiếp hiện ra, có liên tiếp năm đạo tia sáng cũng nhanh chóng đến gần quảng trường.
Người cầm đầu mặc trang phục màu xám, làn da màu lúa mì, hai hàng chân mày cũng nhiễm màu đỏ tươi rực rỡ.
Chẳng qua đa số tu sĩ đều không chú ý tướng mạo của người này, tiêu điểm chú ý đều là phù hợp màu tím khắc trên tay áo của cánh tay trái của hắn ta.
Cánh tay trái của năm người họ đều mang phù hiệu màu tím.
Phía trên lớp áo màu nhạt được thêu lên một tiêu chí một kiếm một sách bằng màu tím.
Tử Cân quân!
Trông thấy phù hiệu màu tím trên tay áo, trong lòng tu sĩ vây xem đều hiện ra từ này.
Sau đó dường như ý thức được gì, tranh nhau rời khỏi quảng trường.
Năm tên Kim Đan chân nhân của Tử Cân quân đến đây, mục đích không cần nói cũng biết, bọn họ cũng không muốn chờ bị tác động bởi trận đấu pháp tiếp theo.
“Hừ!”
“Lần trước để các ngươi may mắn trốn thoát, thế mà lần này còn dám đưa mạng đến đây?”
“Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào.
“Lần này, các ngươi cũng không còn may mắn như thế nữa.”
“Xích Mi, nhận lấy cái chết đi!”
Tên Kim Ngô Vệ này dường như đã quen biết tu sĩ Xích Mi từ lâu, hừ lạnh một tiếng rồi thả đủ ngôn từ, dường như đã sớm nắm chắc thắng lợi trong tay.
Vừa phát ra tin tức xong, hắn ta dẫn theo ba người khác, không một câu nói nhảm nữa, lập tức nghênh đón sức lực từ năm người Tử Cân quân.
Sau một khắc hai bên chính là giao thủ không ngừng.
“Ầm ầm ầm!”
Dưới sắc trời lờ mờ sáng, từng tiếng oanh minh không dứt bên tai, không hề dừng lại.
“Phanh phanh.”
“Soạt.”
Từng tia dư chấn bắn ra khắp nơi, chỉ thoáng một cái mà cảnh tượng xung quanh quảng trường đều hoang tàn, những tòa kiến trúc chỉnh tề cũng lập tức sụp đổ liên tục.
Dưới trận đấu pháp của chín tên Kim Đan có xu thế dần trở thành phế tích.
Cảm nhận uy năng đấu pháp kinh khủng giữa không trung, nhóm tu sĩ cấp thấp kinh hồn táng đảm, sợ bị liên lụy đến chính mình.
Loại đấu pháp đến trình độ này dù chỉ tác động từ dư chấn thôi cũng có thể khiến bản thân tu sĩ cấp thấp trọng thương.
Một khi bị trọng thương thì trong hoàn cảnh loạn lạc thế này càng khó mà lường được!
Cũng không lâu lắm, quảng trường vốn kín kẽ người đã trở nên trống rỗng.
Hai người Lưu Ngọc, Quách Phá Vân xen lẫn trong đám người rời đi tứ tán, rồi dừng bước trước một mái hiên không đáng chú ý, quan sát tình huống đấu pháp trong quảng trường.
“Vì những thành viên cấp thấp này mà náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ đánh rắn động cỏ ư?”
Nhìn qua phương hướng trên quảng trường, Lưu Ngọc nhướng mày.
“Có lẽ, đây chính là hành động tự phát của vài thành viên.”
“Hoài châu vận động thất bại nên cao tầng của Tử Cân quân đã rút lui, nên phương thức liên lạc vốn có lại mất hiệu lực.”
“Trận chiến kia qua đi vài thành viên của Tử Cân quân không kịp thời thoát khỏi Hoài châu có lẽ đã mất liên hệ với cao tầng của họ.”
“Nếu như thế thì mới giải thích được hành vi hơi mâu thuẫn trước mắt này.”
Ngưng mắt nhìn về phía chiến trường, chú ý đến năm tên Kim Đan này rồi nghĩ đến tin tức mà Thanh Thủy chân quân nói, hắn yên lặng nghĩ thầm.
Cho dù số lượng Kim Đan chiếm ưu thế, nhưng ở đây cách Hắc Sơn tiên ngục không xa, chỉ chừng ba trăm dặm, tiếp viện của Càn Đình sẽ nhanh chóng đuổi tới.
Còn có mười mấy tên tu sĩ cấp thấp tạo thành trận thế kia, cũng có thể kiềm chế một phần tinh lực của năm người.