← Quay lại trang sách

Chương 1806 Chính nghĩa hay không, biến cố liên tiếp(4)

Cộng thêm Pháp Bảo của tu sĩ Càn Đình quá tinh xảo, chiến lực vượt qua tu sĩ bình thường, năm đối bốn cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.

Huống hồ Càn Đình lớn như thế, trong phường thị còn có mấy tên tu sĩ Kim Đan, chưa hẳn sẽ không nhúng tay vào trận đấu pháp này.

Đối với hành động của năm người họ, Lưu Ngọc chẳng quan tâm, cũng không có ý nghĩa ra tay giúp đỡ.

Hắn cũng sẽ không vì lý tưởng mờ mịt và “Chính nghĩa” kia mà tổn hại lợi ích của mình, chỉ cố gắng làm xong phần nhiệm vụ lần này mà thôi.

Ánh sáng từ phía chân trời dần dần biến mất không còn nữa, bóng đêm chính thức giáng xuống trời đất.

“Ầm!”

Bên trên trời cao, tiếng oanh mình từ giao thủ của hai bên vẫn không ngừng vang lên.

Không ngoài dự đoán của Lưu Ngọc, tu sĩ Xích Mi cầm đầu năm tên Kim Đan Tử Cân quân đối mặt với bốn Kim Đan mà đứng đầu là Kim Ngô Vệ.

Giữa lúc xoay chuyển thì tình thế càng lúc càng bất lợi.

Khắp các ngõ ngách trên quảng trường, có mấy đạo khí tức Kim Đan chập trùng truyền đến, dường như có ý định muốn nhúng tay vào cuộc chiến.

Nếu không phải kiêng kỵ Tử Cân quân sẽ trả thù thì lúc này chỉ sợ đã sớm không kìm nén nổi.

Nhưng không ra tay thì Càn Đình sẽ truy cứu, bọn họ vẫn còn do dự nên khó mà lựa chọn được.

“Cổ Thành đạo hữu à, dưới tình huống trước mắt chúng ta không thể…”

Dưới tình thế Tử Cân quân đang bất lợi, trên mặt Quách Phá Vân xuất hiện vẻ lo lắng, do dự mở miệng.

Dù sao ở một mức độ nào đó, đây đều là “Đồng đạo” cùng chung chí hướng với họ.

Hắn ta thực sự không muốn đứng nhìn, nhiều mệnh của đồng đạo mình bỏ lại đây như vậy, hy sinh cũng chẳng có chút giá trị nào.

“Lúc này không nên tự tiện xen vào để tránh làm hỏng đại sự của liên minh.”

“Tất cả đều lấy đại cục làm trọng.”

Không hề nghĩ ngợi, Lưu Ngọc lợi dụng lý do “Lấy đại cục làm trọng” mà bóp tắt ý nghĩa ra tay với người này, tiếp tục lẳng lặng theo dõi sự biến đổi.

“Năm người này cướp pháp trường từ góc độ nào đó xem thì chưa hẳn không phải chuyện tốt.”

“Nói không chừng vì hành động đánh rắn động cỏ, mà hành động lần này có thể hủy bỏ ngay lúc quan trọng?”

Chắp tay quan sát chiến cuộc một hồi, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này.

Đi quảng trường tìm cách cứu viện đồng đạo của mình mà khoảng cách từ đó đến Hắc Sơn tiên ngục cũng chỉ có ba trăm dặm, lúc nào viện binh Càn Đình cũng có thể đến, có thể nói là nhấc lên nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.

Loại hành vi này, Lưu Ngọc có chút bội phục, nhưng lại không dám gật bừa.

“Loại việc như tín ngưỡng này một khi không thể ngăn chặn kịp thời thì quả thật hơi đáng sợ.”

“Nó thay đổi hành vi của con người, làm ra nhiều việc trái với lẽ thường, bỏ qua lợi ích thậm chí là sinh mạng của bản thân.”

Nhìn tu sĩ Tử Cân quân đã rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn không có ý định lùi bước, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng hơn.

Khôn sống mống chết phát triển cho đến bây giờ, trong máu của tất cả mọi người đều có bản năng tự hiểu rõ chính mình.

Mà tín ngưỡng lại áp chế bản năng, khiến người ta không màng sống chết.

Nhận thấy “Tín ngưỡng” có ảnh hưởng đến cá thể, trong lòng Lưu Ngọc lập tức cảnh giác, nhắc nhở chính mình về loại ảnh hưởng này.

Thời gian dần trôi qua, năm người Tử Cân quân Xích Mi chẳng những không thể thắng bốn người Kim Ngô Vệ mà trái lại dưới sự sắc bén của Pháp Bảo, bọn họ dần rơi vào thế hạ phong.

Đảo mắt lại qua chừng mười hơi thở, tu sĩ Kim Đan trong phường thị La Phù đã ngồi không yên, hoàn toàn đảo hướng về phía Càn Đình.

“Tặc tử nhận chết đi!”

Nương theo từng trận Linh áp Kim Đan hiển hiện giống như ước định cẩn thận gì đó, mấy đạo tiếng nói đồng loạt vang lên khắp nơi ở trong phường thị.

Ngay lập tức có Pháp Bảo, pháp thuật được nhấc lên, bắt đầu công kích về phía tu sĩ Tử Cân quân bên trong đấu pháp, Linh quang đủ mọi màu sắc lập tức lấp lánh dưới trời cao.

Đối với tu sĩ Tử Cân quân mà nói, tình thế vô cùng nguy cấp, toàn quân bị diệt gần như là kết cục trước mắt!

Nhưng ngay vào lúc mấu chốt này lại chợt có biến cố mới xảy ra!

Một vùng hắc ám khó phân biệt được đột ngột xuất hiện ở phía nam của phường thị, dưới sự yểm hộ của màn đêm, lặng yên không một tiếng động đã lan tràn về phía bốn tên tu sĩ Càn Đình.

Vùng hắc ám này vô cùng thuần túy, bên trong không thấy bất kỳ tia sáng nào.

Những chỗ nó đi qua tất cả tia sáng và dư chấn đều bị hấp thu gần như không còn, dù là dư chấn của Pháp Bảo thần thông cũng không ngoại lệ.

Liếc nhìn qua, nó tựa như địa ngục hoặc là vực sâu, phát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

“Có lẽ cái này cũng là chuẩn bị của năm người Tử Cân quân nhỉ?”

Lưu Ngọc xoay chuyển tròng mắt, khi mảnh “Hắc ám” này xuất hiện, Linh Giác nhạy cảm của hắn đã có chút dao động.

Với tầm mắt của hắn thì dĩ nhiên có thể nhìn ra đây là một đạo thần thông!

Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, bề ngoài thần thông là một vùng tối tăm, cực kỳ khó phát hiện, tốc độ lan tràn còn vô cùng nhanh.

Chỉ nửa hơi ngắn ngủi qua đi mà đã lan tràn đến gần bốn tên Kim Ngô Vệ.

Linh Giác nảy ra dao động, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn vào, Kim Ngô Vệ là người có chiến lực cường đại cũng phải thu tay lại, trông thấy màn hắc ám thâm thúy kia đang lan tràn nhanh chóng.

“Đây là…”

Hắn ta dường như nghĩ đến một chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ngạc nhiên, phẫn nộ, hoảng sợ, nhanh chóng thay đổi trên mặt.

Nhưng động tác của Kim Ngô Vệ lại không hề chậm, lập tức điều khiển Pháp Bảo thay đổi phương hướng, quét về phía màn hắc ám phía sau lưng.

Kim Đan thần thông cũng lập tức đuổi theo, Linh quang lóe mắt tỏa sáng khắp bầu trời, từng trận dư chấn của uy năng mạnh mẽ truyền đến, quét sạch toàn bộ phường thị.

“Ầm.”

Chỉ mới gặp nhau nhưng mặc kệ là Pháp Bảo hay thần thông đều bị mảnh hắc ám nồng đậm kia nuốt hết.

Dường như đá chìm đáy biển, cũng không thấy động tĩnh gì nữa.

Một khắc sau, sắc mặt của Kim Ngô Vệ trở nên trắng bệch, cảm giác Pháp Bảo và thần thông đều bị mất liên lạc.

“Đậu Vô Ưu!”

“Với tặc tử của Tử Cân quân thì Tiên đình thánh địa đã sớm có hiệp nghị, đều đứng cùng một chiến tuyến.”

“Bây giờ ngươi ra tay như thế, rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Nhìn về phía nguồn xuất hiện “Hắc ám nồng đậm” Kim Ngô Vệ hét lớn.

Đang lúc phẫn nộ và sợ hãi còn có chút khó hiểu, không rõ vì sao người kia lại đổi phe chiến.

Mặc dù tiếng gầm khá lớn nhưng giọng điệu rõ ràng có chút nhợt nhạt, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi thực lực của người vừa đến, rõ ràng chính mình không phải là đối thủ của người kia.

Lúc này, tất cả tu sĩ mới bất ngờ nhận ra, rối rít nhìn về phía đầu nguồn của đạo thần thông hắc ám kia.

Chỉ thấy một nam tu mặc áo bào tím, làn da nhợt ngạt không chút sức sống, bề ngoài nhìn chừng hai mươi tuổi, có chút hành vi phóng túng lại tà mị đang chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm.

Nhìn Kim Ngô Vệ tức hổn hển như thế, trên gương mặt tà tứ của nam tu lại không chút dao động, tròng mắt nhạt màu ánh tím cũng hiện ra chút khinh thường.

Đã phát động thần thông nên cũng không có ý tứ dừng lại, tiếp tục lan tràn về phía bốn người Càn Đình.

“Hắc ám nồng đậm” không một tia sáng cứ thế như muốn nuốt hết thảy ở đây!

“Đậu Vô Ưu?”

“Nguyên Thủy Ma Tông?”

Dưới mái hiên, nghe thấy cái tên này, Lưu Ngọc nhướng mày.

Ngay lập tức nghĩ đến “Nguyên Thủy Ma Tông” một trong ba đại thánh địa xếp cùng trên Chân Nhân bảng của Trung Vực.

Theo hắn biết, Đậu Vô Ưu này chính là Thánh Tử đương thời của Nguyên Thủy Ma Tông, đứng hàng thứ bảy trên Chân Nhân bảng ở Trung Vực.

Sức chứa của Chân Nhân bảng là không cần nghi ngờ, có thể xếp vở vị trí thứ bảy đã trở thành thiên tử phía trên của chín mươi chín châu!

Cộng thêm bối cảnh thật dày rộng, coi như ngưng kết Nguyên Anh cũng có thể nói là chắc đến chín phần.

Đây là một trong mấy tên tu sĩ Kim Đan cường đại nhất Trung Vực!

“Đường đường là Thánh Tử Ma Tông, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”

Nhìn qua uy năng của đạo thần thông hắc ám kia, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Trong Linh Giác của hắn, đạo thần thông này của Đậu Vô Ưu đều có cảm giác thâm sâu không lường được.

Tựa như lỗ đen hấp thụ toàn bộ mọi thứ, truyền đến từng tia cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Ý vị này với hắn mà nói, đạo thần thông này cũng có thể dẫn đến nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.

Đều không có ngoại lệ, mười vị trí đầu trong Chân Nhân bảng của Trung Vực đều là Kim Đan cửu phẩm.

Nói cách khác, đây là một đạo thần thông công kích cửu phẩm, mà cảnh giới của bản thân người kia cũng đạt đến Kim Đan đỉnh phong.

Đối mặt với đạo thần thông này, dù là Lưu Ngọc cũng không thể không cẩn thận từng chút một, đừng nói chi là bốn người Kim Ngô Vệ.

So sánh cả hai bên thì vốn là không cùng một cấp độ.

“Quả thật có hơi hâm mộ.”

Giờ khắc này, Lưu Ngọc không thể không thừa nhận hắn có hơi hâm mộ thần thông của người này.

Uy năng của bản mệnh thần thông sẽ tăng trưởng khi tu vi tăng lên, vĩnh viễn không thụt lùi.

Thần thông công kích hay phòng ngự đều có tác dụng càng rõ ràng, một khi dùng thì hiệu quả thường rất nhanh chóng.