Chương 1807 Nguyên Thủy Ma Tông, tranh đấu của song thánh!
So ra, thì công kích trực tiếp như “Khô Uy” cũng chỉ bằng không, cũng không thể dùng phòng ngự xem như một khuyết điểm khá lớn.
“Uy năng của thần thông công kích tuy mạnh nhưng dưới sự phụ trợ từ các phương diện “Khô Uy” cũng không tệ lắm.”
Lỗ hổng đen nhánh phản chiếu ra các loại Linh quang, muốn biểu hiện một chút cùng bản mệnh thần thông của mình, nhưng khi điều hâm mộ qua đi Lưu Ngọc trái lại không còn cảm giác gì nữa.
Cả hai thiên về hai hướng khác nhau, không thể so sánh đơn giản như thế được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Từ khi Kim Ngô Vệ nói ra thân phận của Đậu Vô Ưu đến lúc Lưu Ngọc hiện ra đủ loại suy nghĩ thì chẳng qua chỉ diễn ra một, hai hơi thở.
Phát giác nguy cơ đang đến gần, cuối cùng bốn người Càn Đình không để ý đến năm người Tử Cân quân nữa, liều mạng lấy ra đủ loại thủ đoạn để đối kháng với đạo thần thông kia.
Mà năm người Tử Cân quân thì thừa cơ này hướng về phía dưới quảng trường nhằm giải cứu những thành viên bị giam cầm.
Những chỗ mà họ đi qua, mười mấy tu sĩ cấp thấp của Càn Đình đều không thể ngăn cản nổi.
Cứ như vậy dây dưa không dứt cũng tiện tay tế ra Pháp Bảo thần thông để đoạt tính mạng bọn chúng.
“Ầm ầm ầm!”
Trong lúc nguy cấp, bốn người Càn Đình đã dốc hết toàn lực, nhằm ngăn cản vùng tăm tối kia lan tràn đến, từng tiếng nổ thật to vang vọng khắp toàn bộ phường thị.
Nhưng thần thông của cửu phẩm Kim Đan sao có thể bình thường được chứ?
Chỉ giằng co ngắn ngủi vài hơi, từng món Pháp Bảo và từng đạo thần thông đều bị biến mất bên trong “Hắc ám nồng đậm” này, cắt đứt toàn bộ liên hệ với bốn người Càn Đình.
Hắc ám có thể bao trùm tất cả!
Thủ đoạn đã ra hết vốn vẫn không thể ngăn cản sự lan tràn của thần thông hắc ám, phản kháng của bốn người Càn Đình lập tức lộ ra vẻ bất lực.
“Đậu Vô Ưu, sao ngươi dám, ta chính là Kim Ngô Vệ của Đại Càn…”
Vừa rút lui nhanh vừa lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, Kim Ngô Vệ tức muốn rách cả mí mắt, lôi ra tên tuổi của Càn Đình để giữ lại tính mạng.
Nếu là tu sĩ bình thường nghe thấy tên tuổi “Kim Ngô Vệ Đại Càn” dù thế nào cũng phải kiêng kỵ một, hai, cho vài phần mặt mũi.
Nhưng bối cảnh của Đậu Vô Ưu cực kỳ thâm hậu, bên trong tám thánh thì Nguyên Thủy Ma Tông có quan hệ với Càn Đình là tệ nhất, sao có thể bị một tên Kim Ngô Vệ hù sợ chứ?
Là Thánh Tử cao quý của thánh địa, dù bị truyền ra tin tức chém giết người thì mọi chuyện cũng giải quyết rất đơn giản.
Mà hắn ta càng khinh thường chuyện giải thích với hạng người vô danh.
Ta muốn lấy mạng của ngươi, sao ngươi lại cần biết lý do làm gì, Thánh Tử Ma Tông chính là bá đạo như vậy!
Thủ đoạn tung ra chặn đường đều thất bại, cho dù dốc hết toàn lực trốn đi nhưng mảnh hắc ám nồng đậm này lại càng ngày càng đến gần.
Bốn người Càn Đình cách cái chết dường như chỉ sau một khắc thôi!
Chẳng qua vào khoảnh khắc trước khi bốn người chết, tiếp viện của Hắc Sơn tiên ngục cũng tới.
Ở phía chân trời xuất hiện hơn mười tia sáng, khoảng cách đến phường thị La Phù chừng bảy mươi dặm.
“Dừng tay!”
Người còn chưa đến nhưng tiếng nói đã đến trước.
Một giọng nói lạnh lẽo bàng bạc như nước suối chảy truyền đến chiến trường.
Nghe thấy tiếng nói này, Đậu Vô Ưu thuộc dạng bá đạo tùy tâm cũng phải giật mình, cảm thấy hơi quen thuộc. Nhưng thần thông thì vẫn không có ý tứ dừng lại.
Người phát ra pháp thuật truyền âm là một nữ tử yểu điệu màu áo bào màu xám.
Thấy đối phương đã nảy ra sát ý, nàng ta hơi nhíu mi, quả quyết vận dụng bí thuật phát ra pháp quyến.
Không biết nàng ta dùng loại bí thuật nào nhưng ngay lập tức đã di chuyển đến trước hai mươi dặm, tiến vào năm dặm bên trong phường thị La Phù.
Một khắc sau, nữ tu mặc trường bào màu xám quả quyết vận dụng bản mệnh thần thông.
Giữa lúc vô thanh vô tức một mảng lớn Linh quang màu xám đột ngột xuất hiện bên trên bầu trời đêm mang theo uy năng cực kỳ khủng bố lan tràn về phía phường thị La Phù.
Linh quang màu xám ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, dù không bá đạo như thần thông của Đậu Vô Ưu, nhưng lại có một quy luật không bàn mà hợp nào đó với trời đất, đồng thời cũng là một đạo thần thông cửu phẩm mạnh mẽ!
Những nói nó đi qua, vốn là tiếng thét cuồng phong gào ầm ĩ chợt dừng lại, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực cũng bị dập tắt.
Bị Linh quang màu xám nào đảo qua thì cảnh vật đều dần phai màu, tựa như hình ảnh vốn là năm màu rực rỡ chợt biến thành hai màu đen trắng.
“Đạo Nhất Thánh Nữ!”
“Lâm Vi Trần!”
Nhận ra nàng ta đang đến, trên mặt Kim Ngô Vệ hiện ra vẻ vui mừng, tựa như tóm lấy được cọng cỏ cứu mạng trong lòng lập tức dấy lên hy vọng.
Lúc này hắn ta không tiếc thiêu đốt bản nguyên Kim Đan.
Tế ra pháp thuật tam giai kéo ra khoảng cách với hắc ám đang lan tràn kia, sau đó thay đổi phương hướng mà chạy về phía chỗ nữ tu áo bào xám.
Mà ba tên Kim Đan Càn Đình khác thấy thế thì không hẹn mà cùng làm giống vậy, quả quyết thiêu đốt bản nguyên Kim Đan chỉ vì tranh thủ chút hy vọng sống này.
“Ầm ầm.”
Trong màn đêm, các loại Linh quang hòa lẫn chiếu sáng phường thị La Phù tựa như ban ngày.
Cho dù thực lực của bốn người Kim Ngô Vệ tương đối không đáng nhắc tới với kiểu người đứng thứ bảy trong Chân Nhân bảng như Đậu Vô Ưu nhưng khi quả quyết thiêu đốt bản nguyên Kim Đan thì vẫn tranh thủ được một tia sống sót.
Vào khoảnh khắc trước khi “Hắc ám nồng đậm” lan tràn về phía mình, bọn họ vừa chạy trốn về phía Linh quang màu xám đang bao phủ.
Một thoáng tiếp theo, Linh quang màu xám tựa như mênh mông vô bờ cắn nuốt hắc ám nồng đậm kia, hai dạo thần thông cửu phẩm đỉnh cấp lập tức gặp nhau giữa trời đêm.
“Ầm.”
Cả hai gặp nhau không tạo ra tiếng oanh minh lớn như tưởng tượng, chỉ có một tiếng nổ vang dội tựa như sấm sét.
Ngay lập tức chính là hai bên toàn lực đối kháng.
Phóng tầm mắt ra nhìn bầu trời phía trên của phường thị La Phù, dường như bị chia ra làm hai nửa.
Một nửa là hắc ám nồng đậm cắn nuốt toàn bộ, bất kỳ cái gì sáng ngời tiến vào bên trong đều sẽ bị khai trừ gần như không còn.
Một nửa là Linh quang màu xám bao trùm vạn vật, dường như có một quy luật hợp lý với trời đất nào đó, có thể khiến tất cả quay về thế cân bằng vi diệu.
“Đạo Nhất Thánh Nữ… Lâm Vi Trần?”
“Sao người này lại ở đây?”
“Hẳn là do đang tra xét tìm ra nguyên nhân của Đạo Nhất Thánh Tử đời trước đột ngột chết ư?”
Bắt nguồn từ việc liên kết Thanh Dương Môn giết chết Đạo Nhất Thánh Tử nên Lưu Ngọc phá lệ chú ý đến tin tức của Đạo Nhất thánh địa.
Những năm này vẫn luôn thu thập tin tức liên quan.
Cho nên khi chú ý đến Lâm Vi Trần, hắn lập tức ngưng thần, ngay lập tức nhận ra thân phận của nàng ta.
Trong lòng hiện ra từng luồng suy nghĩ, hắn âm thầm suy nghĩ không biết mình có để lại dấu vết hay không.
Xác định năm đó giết chết Đạo Nhất Thánh Tử đúng là không để lại chút sơ hở nào, lúc này Lưu Ngọc mới thở dài một hơi, từ bỏ ý nghĩ xoay người bỏ chạy.
Dù sao thực lực của nàng ta còn muốn thắng Đạo Nhất Thánh Tử năm đó, xếp hạng thứ năm bên trên Chân Nhân bảng ở Trung Vực.
Dù tiến giai đến Kim Đan hậu kỳ thực lực có độ tăng rất lớn nhưng hắn cũng không thể nào chắc chắn giết được nàng ta.
Đừng nói chi là đứng trước bao nhiêu người, một khi bại lộ thân phận thì hậu quả…