← Quay lại trang sách

Chương 1808 Nguyên Thủy Ma Tông, tranh đấu của song thánh! (2)

Lúc này, không trung truyền đến tiếng nói của Lâm Vi Trần Đạo Nhất Thánh Nữ, nàng ta cứu bốn người Kim Ngô Vệ sau đó mới lựa chọn giao lưu với Đậu Vô Ưu.

“Bốn gia tộc chúng ta đã thống nhất sẽ không bao giờ dung thứ cho sự phát triển của Tử Cân quân, bây giờ vì sao ngươi lại phá bỏ?”

Bàn tay trái phóng xạ ra Linh quang màu xám, từng đạo màu xám bay phấp phới, Lâm Vi Trần lạnh lùng hỏi.

Thánh Tử, Thánh Nữ của Đạo Nhất thánh địa bình thường sẽ kết thành đạo lữ với nhau, cho nên mặc kệ có tình cảm hay không thì trên thực tế “Đạo Nhất Thánh Tử” cũng là “Vị hôn phu” của nàng ta.

Hai mươi lăm năm trước vị hôn phu đột nhiên tử vong một cách thần bí, bỏ lại hồn đăng đã bị dập tắt bên trong thánh địa.

Nàng ta nhận được tin tức thì lập tức buông bỏ tất cả sự vụ, tìm kiếm tiền căn hậu quả cái chết của vị hôn phu.

Những năm này, vẫn luôn qua lại giữa Giang châu, Hoài châu và vài châu xung quanh nhưng mãi vẫn không có tiến triển.

Mấy châu này thuộc khu vực khống chế của Đại Càn, thái độ Kim Ngô Vệ không tệ, vô cùng phối hợp với Lâm Vi Trần để điều tra.

Cho nên về tình về lý, nàng ta cần phải bảo vệ bốn người này, dù sao điều tra vẫn phải tiếp tục, không thể thiếu sự phối hợp của Càn Đình.

“Cần lý do sao?”

Cúi đầu nhìn năm người Xích Mi, Đậu Vô Ưu lạnh lùng hỏi ngược lại.

Ma cũng có đạo, trước kia hắn ta từng thiếu tu sĩ Xích Mi một nhân tình, cho nên lần này đồng ý ra tay yểm hộ.

Làm như vậy trái với thỏa thuận chắc chắn sẽ làm mất lòng một số lão già trong môn, nhưng chút “việc nhỏ” ấy lại không tính là gì, tùy tiện là có thể hóa giải được.

Dù sao Hoài châu là địa bàn riêng của Càn Đình, Tử Cân quân là nguy hại lớn nhất với Càn Đình, trái lại nhất định có thể tiêu hao tinh lực của Càn Đình.

Đại Càn có quan hệ với cá thánh địa khác vô cùng vi diệu, đối kháng với nhau nhưng cũng hợp tác với nhau, cũng không muốn nhìn đối phương an toàn phát triển dần lên.

Vì thế Đậu Vô Ưu mới làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ bị răng dạy vài lời là xong.

Mặc dù giọng điệu vẫn khinh thường nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, người này vô cùng nghiêm túc với Lâm Vi Trần.

Dù sao bối cảnh của đối phương cũng thâm hậu mà còn đứng thứ năm trong Chân Nhân bảng, xếp hạng còn cao hơn cả hắn ta.

“Ngươi!”

Câu trả lời này khiến Lâm Vi Trần không hài lòng nổi.

Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, lúc này pháp quyết vội ấn ra, tay phải gập lại tựa như kiếm khoác lên tay trái, uy năng thần thông lập tức tăng vọt.

Cửu phẩm thần thông… Hòa Quang Đồng Trần!

Mắt thường cũng có thể thấy, uy thế của Linh quang màu xám tăng lên nhiều, khí thế lập tức che phủ toàn bộ hắc ám nồng đậm.

Đạo thần thông này rất có sắc thái của đạo gia, không bàn đến việc hợp với “Vạn vật quy nhất” của trời đất.

Ngay cả hắc ám vô cùng nồng đậm khiến người ta phiền lòng cũng dần có xu thế tan rã bên trong Linh quang màu xám chiếu xuống này.

Từng đôi mắt nhìn chăm chú qua, Linh quang màu xám dần dần phá vỡ thế cân bằng, uy thế dần che phủ hắc ám nồng đậm, bắt đầu chiếm thế thượng phong bên trong lúc đấu tranh.

Những nơi nó đi qua, hắc ám có nồng đậm đến đâu cũng dần tan rã, không gian lại xuất hiện ánh sáng rạng ngời, khiến khí tức làm cho người ta bất an nhanh chóng tiêu tán.

Cân đối lại sự tồn tại giữa vạn vật!

“Chỉ là xếp cao hơn hai hạng trên Chân Nhân bảng mà thôi, chẳng lẽ cho rằng bản Thánh Tử sẽ sợ ngươi.”

Áo bào màu tím tung bay theo gió, Đậu Vô Ưu tiếp tục nói ra những lời cuồng ngôn, nhưng đáy mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Giây tiếp theo, hai con ngươi nhạt màu của hắn lập tức biến thành màu đen kịt, có loại tà tứ và ma tính khó nói nên lời, dường như tà ma Thượng Cổ đang giáng thế lần nữa.

Cùng lúc đó, uy năng thần thông hắc ám cũng dần phóng đại.

Uy thế bao phủ toàn bộ phường thị La Phù, bóng đen che khuất nửa bầu trời, ngay cả trăng sao cũng không chiếu rọi đến.

Từng tia khắc khí tán loạn lan tràn, chỉ vài hơi ngắn ngủi mà đã không biết lấy mạng bao nhiêu tu sĩ cấp thấp.

Tiếng kêu rên thảm thiết cứ liên tiếp vang lên.

Cửu phẩm thần thông… Hắc Ám Thâm Uyên!

“Ầm!”

Trên không trung của phương thị, hai đạo cửu phẩm thần thông kịch liệt đối kháng.

Sau khi Đậu Vô Ưu bắt đầu nghiêm túc, thần thông Hắc Ám Thâm Uyên dần ổn định cục diện, thành công chống lại Linh quang màu xám, và cũng có xu thế đang đẩy ngược trở về.

Ngay cả Linh quang màu xám của đạo cửu phẩm thần thông “Hòa Quang Đồng Trần” một khi tiến vào trong bóng tối thâm thúy kia cũng sẽ bị tan rã nhanh chóng.

Trong bóng tối không xuất hiện một chút ánh sáng nào cả.

Dung nhập vào bóng tối, chân lý đã được tìm thấy!

“Rầm.”

“Ầm ầm.”

Cửu phẩm thần thông giao phong, hai bên đều là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, đồng thời còn nằm ở mười vị trí đầu trong Chân Nhân bảng Trung Vực.

Uy năng kinh khủng dù là cảnh giới Kim Đan như Kim Ngô Vệ, tu sĩ Xích Mi, hay Kim Đan trong phường thị đều âm thầm kinh hãi, rõ ràng hiểu rõ được sự chênh lệch thật lớn lúc này.

“Loại thực lực này đúng là vững vàng đứng tại cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.”

“So với mình thì ai thắng ai thua cũng khó nói, nhất định phải đánh qua một trận mới biết.”

“Nếu không vận dụng Phá Bại kiếm, kết quả tốt nhất là đánh bại nhưng giết chết thì tuyệt đối chưa thể.”

Dưới mái hiên, vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh quan sát.

Nhưng khi thấy hai đạo cửu phẩm thần thông giao phong, trong lòng của hắn có chút động động, nhịn không được mà âm thầm so sánh thử.

Mà một bên khác, năm người tu sĩ Xích Mi thì thừa cơ này giải cứu thành công hai mươi tám tên tu sĩ bên mình.

Pháp lực nhất chuyển hóa thành một tia sáng, bao bọc từng người thành viên Tử Cân quân, bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi Hắc Sơn tiên ngục, liều mạng chảy trốn.

“Vèo vèo.”

Trước khi đi, tu sĩ Xích Mi quay đầu nhìn một cái, bờ môi khẽ nhúc nhích rồi dùng thần thức truyền âm.

Thu được truyền âm, Đậu Vô Ưu lườm mấy người kia một chút, sau đó vô cùng chuyên chú đối kháng với Lâm Vi Trần.

“Rầm rầm.”

“Ầm ầm.”

Trong bầu trời đêm,“Hòa Quang Đồng Trần” và “Hắc Ám Thâm Uyên” ngang sức ngang tài, tự mình chiếm riêng một khoảng trời.

Thanh thế của trận đấu pháp này cực kỳ lớn, uy năng ngẫu nhiên tiêu tán ra đều vô cùng kinh khủng, khiến tu sĩ cấp thấp bên trong phường thị đều không ngừng rời xa.

Chỉ là thanh thế thì to nhưng từ đầu đến cuối hai người chỉ đối kháng bằng thần thông, không thấy lấy ra pháp thuật, Pháp Bảo hay thủ đoạn nào khác.

Hiển nhiên họ vẫn đang khắc chế.

Chẳng qua như vậy cũng đúng, Thánh Tử Thánh Nữ ở thánh địa của mình đều có địa vị không thể coi thường, không thể nào tùy tiện gây thù với nhau được.

Một nhà Càn Đình độc đại chiếm hơn nửa cái Trung Vực.

Trên việc đối đãi với Đại Càn Tiên đình thì ba đại thánh địa luôn duy trì một phía, quan hệ chỉ coi như không tệ mà thôi.