← Quay lại trang sách

Chương 1809 Nguyên Thủy Ma Tông, tranh đấu của song thánh! (3)

Hai người đại biểu riêng một thánh địa của mình như Đạo Nhất thánh địa hoặc Nguyên Thủy Ma Tông, dĩ nhiên phải đứng về phía lập trường thế lực mình mà cân nhắc, không thể nào thật sự làm theo ý của mình được.

Nhìn thanh thế thì lớn nhưng hai người Đậu Vô Ưu và Lâm Vi Trần đều không đụng quá nhiều đến thực lực chân chính.

Trong lúc thần thông kịch liệt đối kháng, đảo mắt một cái đã qua năm hơi thở.

Nhìn thấy tu sĩ Càn Đình đã tiến vào phạm vi ba mươi dặm, Đậu Vô Ưu cũng không muốn vạch mặt làm gì, chỉ có thể thu hồi thần thông.

“Dừng ở đây thôi, ngày khác bản công tử sẽ đến nhà khiêu chiến, sửa đổi bảng xếp hạng Chân Nhân bảng!”

Trước khi đi, hắn ta còn có hơi không cam lòng, dùng pháp thuật truyền âm thả ra những lời ngông cuồng.

Mặc dù nhìn hai bên đều là ngang sức ngang tài, nhưng Đậu Vô Ưu biết rõ mình đã rơi xuống thế hạ phong.

Lời nói còn chưa dứt một mảnh hắc ám lập tức bao trùm, hắn ta công khai bỏ chạy về phía xa.

Thấy thế, tu sĩ Càn Đình đang khoan thai đến chậm cũng không dám tùy ý truy kích.

Mà đám tu sĩ Tử Cân quân đã hóa thành các loại tia sáng ở phía chân trời, ít nhất đã thoát ra khỏi khoảng cách trăm dặm.

“Đuổi theo!”

Hơn mười người Kim Đan Càn Đình hơi khựng lại, bao gồm cả bốn người Kim Ngô Vệ đều liên tiếp đuổi theo phương hướng của Tử Cân quân đang chạy.

Nếu thành ra loại chuyện này mà vẫn trơ mắt nhìn đối phương thành công trốn thoát, bọn hắn không thể nào bàn giao được với thượng cấp.

Chu dù lúc truy kích nhưng không có kết quả nhưng ít nhất dùng thái độ xem xét thì xử phạt có lẽ sẽ nhẹ hơn một chút.

Mà Lâm Vi Trần không phải tu sĩ Càn Đình, cũng không cần tiếp tục truy đuổi.

Nàng ta đứng trên không suy tư một lát, lấy ra ngọc bài đưa tin, đọc xong thì gửi đi một ít tin tức.

Ngay sau đó tia sáng hơi chuyển hướng bay về phía Giang châu.

Vì tên tuổi, vì tiền đồ của tông môn dù vị hôn phu gặp dịp thì chơi kia thì Lâm Vi Trần vẫn phải tra cho ra chân tướng cái chết của Đạo Nhất Thánh Tử!

Từ khi Tử Cân quân ra tay cướp pháp trường đến cuối cùng “Lâm Vi Trần” Đạo Nhất Thánh Nữ rời đi, nhưng trước sau chỉ vẻn vẹn chừng ba mươi hơi thở.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ ba mươi hơi thở đã có kết cục cuối cùng.

Tu sĩ cấp cao lần lượt rời đi, trạng thái phế tích trong phường thị thì vẫn ở đó, chỉ còn lại nhóm tu sĩ cấp thấp vẫn chưa tỉnh hồn.

“Không biết việc này có sinh ra ảnh hưởng gì đến hành động tiếp theo của Bố Y Minh không?”

Thu hồi ánh mắt, trong lòng Lưu Ngọc yên lặng suy tư.

Hắn lại đeo mũ trùm lên lần nữa, nhẹ nhàng phủi tro bụi bên trên áo bào, trực tiếp đi đến khu vực có khách điếm của phường thị La Phù.

“Không biết mấy vị đồng đạo Tử Cân quân dẫn theo hai mươi tám thành viên kia có thể thuận lợi trốn thoát hay không?”

Trên đường đi, Quách Phá Vân lại nói đến chuyện này.

“Thuận lợi thoát thân, đúng là không khó.”

“Hành động của các vị đồng đạo rõ ràng không phải là ý muốn tức thời, có lẽ là đã chuẩn bị sẵn đường lui.”

Lúc đi đường, Lưu Ngọc thuận miệng trả lời.

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:

“Chúng ta không cần phải lo lắng, lúc này cần phải suy nghĩ xem sự kiện lần này ảnh hưởng thế nào với nhiệm vụ trong liên minh.”

“Trải qua chuyện này, có lẽ đã đánh rắn động cỏ rồi, khiến Hắc Sơn tiên ngục đề cao cảnh giác hơn.”

“Ta đợi…”

Hai người vừa đi vừa nói, so với đám tu sĩ cấp thấp chưa tỉnh hồn thì rõ ràng thong thả hơn nhiều.

Cuối cùng là hai người biến mất ở cuối con đường.

Lựa chọn một địa điểm bí ẩn thu thập tin tức hữu dụng, rồi gửi tin chờ đám người Vân Khê đến.

Cứ như vậy thời gian dần trôi qua.

Theo đó kỳ hạn năm ngày cuối cùng cũng qua hai ngày, bên trong một khách điếm tại phường thị La Phù, nhóm các thành viên trung tâm cải trang dịch dung ẩn giấu tu vi cũng lần lượt mà đến.

Chỉ là đuổi theo một đoạn đường thôi, dựa vào kinh nghiệm phong phú của bọn họ dĩ nhiên sẽ không có xảy ra chuyện gì khó giải quyết.

Trên đường đi đều là gió êm biển lặng.

Hai ngày sau, bên trong một khách điếm bình thường tại phường thị La Phù, mười người Lưu Ngọc lại tụ hội với nhau lần nữa.

“Cách ngày tử hình chỉ còn lại hai mươi lăm ngày.”

“Cổ Thành đạo hữu, chúng ta có cần lập tức thông báo với các trưởng lão không?”

Sau khi hiểu rõ tin tức, Liêu Vân Khê bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay nói.

Nàng ta là một trong số ít nữ tán tu Kim Đan nghe đồn còn quả quyết hơn cả nhiều nam tu, hành vi vô cùng lớn mật.

“Gần đây phường thị La Phù phát sinh chuyện như vậy đúng là rất có thể khiến Hắc Sơn tiên ngục cảnh giác.”

“Thôi, vẫn nên mời các trưởng lão định đoạt thì hơn, mấy vị đạo hữu cảm thấy thế nào?”

Đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, Lưu Ngọc quét mắt nhìn đám người trong phòng, ngẫm nghĩ rồi mở miệng.

Cưỡng ép cướp ngục thì nguy hiểm cực lớn, đương nhiên hắn nghĩ nếu có thể không đi thì không đi cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn cần đến Nguyên Anh trưởng lão quyết định một chút.

Nghe vậy, bọn người Quách Phá Vân lần lượt gật đầu.

Khi sự việc như thế xảy ra, không ai có thể lường trước được, có tiếp tục ra tay hay không vẫn phải xem ý kiến của các trưởng lão.

“Ừm.”

Thấy vậy, Lưu Ngọc không do dự nữa, lúc này hắn lấy ra ngọc bài đưa tin, bắt đầu liên lạc với Thanh Thủy chân quân.

Sau khi phát ra tin tức, mười người ngồi vây quanh một cái bàn lớn, vô cùng yên tĩnh chờ đợi tin tức từ các trưởng lão.

Một hơi, hai hơi, rồi ba hơi…

“Vù vù.”

Tầm qua chừng mười hơi thở, ngọc bài đưa tin khẽ chấn động.

Lúc này Lưu Ngọc vừa bấm pháp quyết, một sợi thần thức đã tiến vào bên trong để xem xét, ngay lập tức đọc được tin tức đưa tới lần này.

Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy.

“Trưởng lão có lệnh, tiếp tục hành động.”

“Chúng ta cần lập tức xuất phát, đến gần Hắc Sơn tiên ngục!”

Rõ ràng dưới điều kiện bất lợi như thế, cao tầng Bố Y Minh vẫn khư khư cố chấp tiếp tục hành động lần này, Lưu Ngọc quả thật có hơi khó hiểu.

“Có lẽ hai mươi mốt tên tu sĩ Kim Đan kia có nhân vật nào đó đặc biệt quan trọng?”

“Ví dụ như dòng dõi đại tu sĩ nào đó hoặc là đệ tử thân truyền?”

“Hay là nói có thành viên nắm giữ cơ mật quan trọng của Tử Cân quân, tuyệt đối không dễ dàng buông tha chăng?”

Trong lòng của hắn vẫn đang rối rít suy diễn nhưng trong lúc nhất thời không tìm ra đầu mối gì, chỉ có thể dựa vào tin tức để làm việc.

Ở phương diện nào đó, Lưu Ngọc đã bước lên con đường chiến đấu của Bố Y Minh, muốn xuống cũng không dễ dàng gì.

Mặt khác, hắn đã chuẩn bị sẵn một số thủ đoạn, cho dù gặp phải tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ, hắn vẫn rất tự tin mình sẽ rút lui bình an vô sự.

Át chủ bài ở trong tay, dĩ nhiên có thể ung dung!

“Rõ!”

Bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê chắp tay nhận mệnh.

Mặc dù hơi khó hiểu với mệnh lệnh của trưởng lão, nhưng tín nhiệm từ trước tới nay nên vẫn lựa chọn chấp hành.

Sau đó, mười người Lưu Ngọc ẩn giấu tu vi, tách nhau ra rồi lần lượt rời khỏi phường thị La Phù, đều đi về hướng Hắc Sơn tiên ngục. …