← Quay lại trang sách

Chương 1810 Thầm nhận mệnh

Mấy chục dặm bên ngoài La Phù sơn, bên trong một cánh rừng rậm rạp.

Tầm mười tu sĩ có đứng có ngồi, hoặc đang quan sát động tĩnh của La Phù sơn, hoặc khoanh chân ngồi tĩnh tọa khôi phục pháp lực, dường như đang đợi cái gì đó.

Xuyên qua đám cỏ cao khoảng một trượng, Lưu Ngọc lẳng lặng xem xét tình huống ở La Phù sơn, cố gắng thu thập chút tin tức hữu dụng.

Chỉ thấy mấy chục dặm bên ngoài, nơi một tòa Linh sơn cao chừng hai ngàn trượng, đen nhánh bất quy tắc đang ngạo nghễ đứng thẳng phía trên.

Núi này nhìn không quá đẹp nhưng thật sự là một tòa Linh sơn tứ giai.

Trong màn đêm, thỉnh thoảng có vài tia sáng bay lên khỏi Linh sơn, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Bốn phương tám hướng cũng thỉnh thoảng có tu sĩ Càn Đình, áp giải phạm nhân tiến vào Linh sơn, rất lâu sau đó mới rời đi.

Trong mấy ngàn năm lịch sử của Hắc Sơn tiên ngục bất kể tu sĩ trước khi tiến vào có thực lực đến đâu, hay gây ra bao nhiêu phiền toái, một khi tiến vào ngục giam này, cũng sẽ không có tin tức gì.

Mặc kệ ngươi có là anh hùng hào kiệt, tài năng kinh diễm ra sao chỉ cần vào tiên ngục thì chính là vạn kiếp bất phục!

Đây chính là La Phù sơn, cũng là vị trí tồn tại của Hắc Sơn tiên ngục!

“Cổ Thành đạo hữu, các trưởng lão có truyền tin tức gì đến không?”

Ở bên cạnh, tiếng nói của Quách Phá Vân đột nhiên vang lên.

Thời gian qua gần mười ngày, khoảng cách so với ngày tử hình chỉ còn lại tầm nửa tháng, nếu không thì bọn họ cũng không lo lắng đến vậy.

Một khi bắt đầu tử hình công khai sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, cũng cực kỳ bất lợi với tất cả các tổ chức tán tu.

Loại tình huống như thế này để tránh tán tu tổ chức cứu viện hoặc phản công, nhiều khả năng Càn Đình sẽ phái càng nhiều lực lượng.

Đến lúc bên kia có tiến hành cứu viện thì thật sự chẳng khác gì chui vào chịu chết.

Cho nên tuyệt đối không thể trì hoãn nữa, càng đến gần ngày tử hình, lực lượng phòng giữ Hắc Sơn tiên ngục càng mạnh.

“Ngày trước Thanh Thủy trưởng lão…”

Lưu Ngọc quay đầu vừa nói được một nửa thì đột ngột dừng lại.

Linh Giác vô cùng nhạy cảm vừa rồi đã dao động, hắn đột nhiên đứng dậy nhìn về phía sau.

Chỉ thấy ba đạo thân ảnh, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt chúng tu, mỉm cười nhìn về phía bọn người Lưu Ngọc và Quách Phá Vân.

Một người trong số đó mặc trường bào màu lam gợn sóng, khuôn mặt hiền lành, khí tức quanh người là sâu không lường được.

Không phải “Thanh Thủy chân quân” thì còn là ai?

“Chúng đệ tử bái kiến chư vị trưởng lão!”

Khi kịp phản ứng lại thì đám người rối rít hành lễ.

Đồng thời, trong lòng bọn họ âm thầm thở dài một hơi.

Đối mặt với Hắc Sơn tiên ngục hung tàn hiển hách chỉ dựa vào những tu sĩ Kim Đan như bọn họ, vẫn chưa đủ tự tin.

“Tình huống như thế nào?”

Khoát tay ra hiệu đám người không cần đa lễ, trái lại Thanh Thủy chân quân lại hỏi.

Mặc dù trong lúc đưa tin đã nói về tình huống này nhưng dù sao cũng không quá kỹ càng, lúc này vẫn cần cẩn thận hỏi lại cho thỏa đáng.

Lúc lời nói kia rơi xuống, bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê xoay chuyển ánh mắt, đồng loạt nhìn về phía Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, lập tức mở miệng:

“Bẩm trưởng lão, trước mắt vãn bối thu thập được chút tin tức…”

Hắn lấy tốc độ cực nhanh nói rõ tình huống trong khoảng thời gian này, bao gồm cả chuyện “Cướp pháp trường” mấy ngày trước.

“Mời trưởng lão định đoạt!”

Sau khi nói xong tin tức đó, Lưu Ngọc lại chắp tay lần nữa rồi không nói gì thêm.

Nghe vậy, ba người Thanh Thủy chân quân, Minh Kính chân quân đều nhướng mày.

Ánh mắt của ba người giao nhau, hẳn là đang âm thầm giao lưu lẫn nhau nên vẫn không ai mở miệng trước.

“Việc này quả thật có chút ngoài ý muốn.”

“Nhưng cuối cùng chỉ có vài thành viên bên ngoài, tu vi cao nhất cũng chỉ đến cảnh giới Trúc Cơ, còn chưa đủ kinh động đến cao tầng Càn Đình.”

“Hành động cứu viện này không cần thiết phải vì nó mà bỏ dở.”

Một lát sau, ý kiến của họ đã đạt thành thống nhất, Thanh Thủy chân quân chắp tay nói.

“Hiểu rõ.”

Cũng sớm đoán trước được, đám người họ vội chắp tay.

“Xem ra, vẫn không tránh được việc phải đến Hắc Sơn tiên ngục.”

Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc thở dài nhưng cũng chỉ có thể chắp tay đi theo.

“Muốn cứu hai mươi mốt vị đồng đạo Tử Cân quân, đầu tiên là phải phá giải đại trận bên ngoài tiên ngục.”

“Trận này tên là “Hắc Thủy Động U trận”, mặc dù phẩm giai chỉ có hạ phẩm tứ giai, nhưng phương diện phòng ngự lại hết sức không tầm thường.”

“Cho dù đại tu sĩ công kích chính diện cũng phải tầm nửa khắc mới có thể công phá được, cho nên tấn công mạnh mẽ là không nên.”

Nhất định phải tiếp tục kế hoạch cứu viện, Thanh Thủy chân quân bắt đầu sắp xếp kế hoạch kế tiếp, đưa tất cả đâu vào đấy.

Dừng một chút, lão tiếp tục nói:

“Chẳng qua những đồng đạo Tử Cân quân đã sớm chú ý Hắc Sơn tiên ngục, đồng thời còn có kế hoạch công phá tòa tiên ngục này, chỉ vì xảy ra chuyện bất ngờ nên đành phải bỏ cuộc.”

“Liên quan đến tin tức “Hắc Thủy Động U trận” có đặc điểm và sơ hở thế nào, trong lòng lão phu đã hiểu rõ.”

“Lấy trận phá trận, là lựa chọn tốt nhất.”

“Các ngươi thấy như thế này…”

Giọng nói của Thanh Thủy chân quân rất nhanh, lão đưa ra một cái nhìn khái quát về thông tin của đại trận tiên ngục, sau đó giải thích cách đối phó với “Hắc Thủy Động U trận”, cũng như cách sắp xếp để đột phá trận pháp.

Trải qua nghiên cứu cẩn thận, Bố Y Minh cho rằng lấy trận phá trận là thích hợp nhất.

Vì thế chuẩn bị một bộ “Băng Phách Hàn Tức trận” vừa vặn có thể tiến hành áp chế thuộc tính bên trên đại trận tiên ngục.

“Phá Vân.”

“Vân Khê.”

Lấy ra vật liệu và trận bàn bày trận, Thanh Thủy chân quân lần lượt ra hiệu cho nhóm người tiến vào, lấy từng loại Linh tài và trận bàn đưa tới.

Trong quá trình này, lão không ngừng nói ra cách bố trí những yếu điểm và trận bàn, chuẩn xác nói ra từng tiết điểm Linh khí hoặc vị trí tiết điểm địa mạch.

“Cẩn thận bố trí, không thể có sai lầm nào.”

“Nếu không, kinh động đến tu sĩ trông coi thì hậu quả khó mà lường được.”

Thu liễm hết ý cười, sắc mặt Thanh Thủy chân quân đều trở nên ngưng trọng, liên tục xác nhận lại với bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê xem họ đã nhớ kỹ chi tiết bày trận chưa.

Từ chuyện này cũng có thể thấy được Bố Y Minh chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Mà tin tức của Bố Y Minh lại đến từ “Tử Cân quân”.

Có lẽ lúc trước Tử Cân quân thật sự có dự định tiến công vào Hắc Sơn tiên ngục, chỉ là đột nhiên trọng thương nặng nên mới không thể không bỏ qua mà thôi.

“Chúng đệ tử hiểu rõ, xin các trưởng lão yên tâm.”

Tiếp nhận Linh tài và trận bàn, bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê liên tục chắp tay.

Lập tức bay lên trời hoặc phi nước đại dưới nước nhằm tiến về phía La Phù sơn, tất cả đều biến mất trong màn đêm mịt mù.