Chương 1816 Ác chiến tại lối đi, Ma Hỏa lộ uy
Bản thân ở hoàn cảnh xa lạ nên thần thức của hắn luôn tự động quan sát xung quanh.
Nhưng khi thần thức muốn thông qua nguồn sáng đi đến quan sát mặt sau nữa thì lại bị một luồng lực lượng vô hình hạn chế, không cách nào tiếp tục hướng về phía trước.
Hai bên vách tường dường như có lực lượng của trận Pháp Bảo bao trùm, thần thức như rơi vào vũng bùn, không thể nào quan sát được nhiều.
Trong lúc bay lượn, mấy người họ đồng loạt dừng lại, đồng thời nhìn về phía nguồn sáng vừa xuất hiện, hiển nhiên cũng gặp phải tình huống giống nhau.
“Cổ Thành đạo hữu, trước mắt nên làm gì đây?”
“Chúng ta tiếp tục tiến lên hay là nghĩ cách khác?”
Sau lưng truyền đến tiếng nói của Liêu Vân Khê, nàng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của mấy đội ngũ phía sau.
“Tình huống bên trong tiên ngục chúng ta không biết rõ lắm.”
“Muốn cứu những đồng đạo Tử Cân quân cũng như hoàn thành kế hoạch hôm nay thì chỉ có thể tiếp tục xông lên thử một lần.”
“Trái lại muốn xem thử thủ vệ ngục giam đã chuẩn bị “đại lễ” gì!”
Thời gian gấp gáp, không cho họ thời gian tìm kiếm con đường an toàn hơn, chỉ có thể mạnh mẽ tiến vào con đường này.
Mặc dù không chiếm được thiên thời địa lợi nhưng Lưu Ngọc cũng không lo lắng quá nhiều.
Dù sao Hắc Sơn tiên ngục chủ yếu là giam giữ Kim Đan hoặc thấp hơn Kim Đan, vì thế cạm bẫy chuẩn bị chủ yếu vẫn là để đối phó với tu sĩ Kim Đan mà thôi.
Mà thực lực chân chính của hắn đã đứng ở cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, là loài săn mồi cấp cao, dĩ nhiên không sợ chút cạm bẫy này.
Trái lại nếu kéo dài thời gian dẫn đến “Hắc Thủy Động U trận” khôi phục thì đó mới là chuyện không ổn.
Huống chi mười người họ còn hành động cùng nhau, chỉ cần không gặp phải trận pháp tứ giai hoặc là tu sĩ Nguyên Anh thì còn sợ gì nữa chứ?
Đương nhiên cạm bẫy trong ngục với bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê thì vẫn có nguy hiểm không nhỏ.
Trong quá trình mạnh mẽ xông tới có lẽ có vài người chết đi.
Nhưng điều này hiển nhiên không nằm trong phạm vi suy tính của Lưu Ngọc.
“Vèo vèo.”
Sau khi đưa ra quyết định, mọi người tiếp tục chậm rãi bay lượn về phía trong, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh các hướng.
Có người chú ý trước, có người chú ý sau, cũng có người gấp gáp nhìn chằm chằm hai bên vách tường.
Phàm là có chút gió thổi cỏ lay đều có thể đưa ra ứng đối kịp thời.
Một trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng…
Chậm rãi bay lượn vào và khoảng cách đến nguồn sáng càng lúc càng gần, tia sáng cũng càng ngày càng lộ rõ.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngừng thở, cảnh giác cũng tăng lên cấp cao nhất.
Hai hơi thở qua đi, khoảng cách của bọn người Lưu Ngọc đến nguồn sáng còn chừng hai mươi trượng.
Đến được vị trí này cuối cùng bọn họ cũng có thể xác định được đây chính là điểm cuối con đường.
Sau khi đi qua lối đi này là một khoảng không gian cực lớn, dường như đây chính là chỗ giam giữ.
Mặt đất loang lổ vết máu, có màu đỏ sậm chậm rãi chảy xuôi tản ra mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Trong Linh Giác từng sợi khói đen mù mịt bao phủ cả vùng không gian.
Thần thức thoáng chạm vào đã có thể cảm giác được sự oán hận bên trong cũng như sự ghen tỵ ác ý lẫn nhau.
Bên trong thần thức từng sợi khói đen che kín cả vùng không gian sắp đạt đến trình độ tràn đầy.
Có thể thấy có biết bao tu sĩ đã nhận tra tấn ở đây, họ căm thù và không cam lòng thế nào, chết không nhắm mắt ra sao.
“Hu hu…”
Ở giữa không gian tựa như có tiếng oan hồn chết không nhắm mắt đang kêu rên.
“Rào rạt.”
Một luồng máu tươi bị gió thổi qua, mùi máu tươi bị phất vào lối đi khiến đám người không khỏi nhíu mày.
Bởi vì tầm mắt bị ngăn cách cộng thêm thần thức không thể nào lan tràn đi qua, cho nên tình huống hai bên tạm thời không thể nhìn thấy rõ.
Không thể vì vậy mà phán đoán đây chính là nhà giam.
“Tu sĩ bị giam giữ ở đây dĩ nhiên đều có tội trạng cực ác, tội ác tày trời.”
“Nhưng đa phần cũng là “nghịch tặc” trong mắt Càn Đình, ví dụ như các thành viên tán tu của phái cấp tiến.”
Thấy rõ tình huống của thông đạo xong, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Về phần bọn người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê thì không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt có hơi tối tăm và sa sút, sau đó nắm chặt Pháp Bảo trong tay.
Vừa quan sát vừa không ngừng bay lượn đi vào, Pháp Bảo cũng ở trạng thái nửa kích phát chưa hoàn toàn bung ra, cảnh giác với bất kỳ công kích nào có thể diễn ra.
Hai mươi trượng, mười lăm trượng, tám trượng…
Khoảng cách đến lối ra càng ngày càng gần, tập kích trong dự đoán lại mãi không thấy đến.
Đang lúc cách lối ra chừng ba trượng, một thành viên hạch tâm muốn dùng Pháp Bảo phá hư trận pháp ở lối đi thì bốn phía đột nhiên xuất hiện động tĩnh không giống bình thường.
“Cẩn thận!”
Linh Giác nhạy cảm hơn của tu sĩ cùng cảnh giới, Lưu Ngọc nhận ra chỗ không đúng trước tiên, lúc này mới khẽ quát một tiếng.
Một thoáng tiếp theo, hai bên mặt tường xuất hiện vô số vết rạn chi chít.
Quang hoa màu lam vô cùng vô tận từ sau vách tường xuyên thấu qua khe hở vết nứt mà tràn vào trong lối đi.
Tia sáng đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ.
Một luồng uy thế tam giai bỗng nhiên hiện ra, đếm sơ thì ít nhất cũng phải có mấy chục, tất cả mọi người đều có loại cảm giác bị khóa chặt.
“Trước hết phòng ngự, yên lặng theo dõi sự thay đổi!”
Trong lòng Lưu Ngọc vô cùng bình tĩnh, quát khẽ một tiếng sau khi trong lòng vừa nổi lên ý nghĩ.
“Phù…”
Một nhịp thở tiếp theo, ánh lửa màu xanh chợt hiện ra.
Ba ngọn hỏa diễm nhanh chóng hình thành, thoáng cái đã xoay tròn cao chừng một trượng bao phủ toàn bộ mọi người ở.
Hộ Thể Diễm Thuẫn!
Đồng thời, làn da phía dưới áo bào của Lưu Ngọc cũng hiện ra một tầng quang hoa màu xanh thẳm.
Mặc dù với uy thế hiện ra cũng không quá uy hiếp đến mình nhưng bản thân ở hoàn cảnh xa lạ thì vẫn nên cẩn thận hơn, không thể xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Khi bọn người Quách Phá Vân kịp phản ứng cũng lấy ra Pháp Bảo phòng ngự hoặc thi triển pháp thuật thần thông phòng ngự, thi triển đủ loại thủ đoạn ứng phó.
Mọi hành đồng đều đâu vào đấy, không hề có dáng vẻ luống cuống như đám ô hợp.
“Rào rào.”
Đá hai bên vách tường ào ào đổ xuống, đám người bố trí phòng ngự tốt nên không chút tổn hại nào.
Hai bên vách tường khi chìm dần xuống lộ ra vùng không gian tối tăm phía sau.
“Xẹt…”
Ngay lập tức có tiếng sấm sét vang đội truyền đến, khí tức lôi đình lập tức tràn ngập toàn bộ lối đi.
Từng nhánh lôi đình khổng lồ hiện ra từ bóng tối phía sau vách tường phóng tới.
Trong Linh Giác mọi người đều có loại cảm giác bị khóa chặt, cái này hiển nhiên chính là bút tích từ thủ vệ Hắc Sơn tiên ngục.
Trong tầm mắt đều là quang hoa màu lam lấp lóe.
“Rầm rầm rầm!”
Hơi thở tiếp theo, mấy chục lôi đình như mũi tên chạm vào bên ngoài Hộ Thể Diễm Thuẫn, bộc phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Mặc dù mỗi một mũi tên lôi đình đều có uy năng lên đến pháp thuật trung phẩm tam giai nhưng tu vi của Lưu Ngọc tăng lên thì uy năng của Hộ Thể Diễm Thuẫn cũng đã tăng lên theo.
Dù chính diện tiếp nhận mấy chục mũi tên lôi đình tẩy rửa thì vẫn nằm ở biên giới sắp sụp, nhưng vẫn vững vàng tiếp nhận qua đợt công kích đầu tiên.