Chương 1823 Một người đủ sức giữ quan ải! (2)
Biến cố xảy đến bất ngờ khiến đội ngũ tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, vẫn còn gần một nửa trong số hai mươi mốt vị Kim Đan của Tử Cân quân vẫn chưa được giải cứu.
Thủ lĩnh cần quyết định xem nên tiếp tục giải cứu hay là lập tức nghênh chiến.
“Yên tâm chớ sốt ruột, cứ giải cứu các đồng đạo Tử Cân quân trước đi.”
Lưu Ngọc chỉ truyền âm như vậy rồi không nói gì nữa, xách thương, nghiêm túc nhìn lối đi.
Hắn muốn xem xem thủ vệ tiên ngục còn có chiêu gì nữa.
“Bịch bịch.”
“Sột sột.”
Tiếng di chuyển nặng nề không ngừng vang lên trong bóng tối ở lối đi, rõ ràng là có thứ gì đó có kích cỡ đồ sộ đang tới gần.
Cùng lúc này, những bức tường bao trên dưới trái phải trước sau của tầng thứ ba được xây bằng Linh tài vững như tường đồng vách sắt cũng lặng lẽ xuất hiện các hoa văn của trận pháp.
Phù văn được vẽ nối liền với nhau có xu thế tạo thành một đại trận.
Dù tầng thứ ba có nhỏ thì chiều dài, chiều rộng cũng được chừng năm mươi trượng, cao trên dưới hai mươi trượng.
Sáu mặt vách tường của một không gian lớn như thế lại được xây toàn bộ bằng Linh tài.
Trong đó có không ít Linh tài tam giai, nếu như nó hình thành nên một đại trận thì chắc hẳn sẽ là đại trận đứng đầu tam giai.
Với thực lực hiện tại của Lưu Ngọc, cho dù có là đại trận tam giai hàng đầu cũng chưa chắc đã không thể chống lại được.
Nhưng e là các đồng đội của hắn sẽ chết mất bảy tám phần.
Đến lúc đó, đương nhiên nhiệm vụ cũng thất bại, không tiện ăn nói với lãnh đạo của Bố Y Minh.
“Không được!”
Phát hiện ra nguy hiểm, sắc mặt Lưu Ngọc lập tức thay đổi.
“Nếu như đại trận bị kích hoạt hoàn toàn thì phe mình sẽ rơi vào thế bị động tuyệt đối.”
“Cấm chế ở Kim Đan trong cơ thể của các tu sĩ Tử Cân quân vẫn còn chưa mở được, tạm thời bọn họ không giúp được gì, với thực lực của các đồng đội của mình, e là lành ít dữ nhiều.”
“Trước mắt chỉ còn cách đánh phủ đầu!”
Lưu Ngọc nhanh chóng động não tính toán ra đại trận ở tầng thứ ba sẽ hình thành sau chừng tám, chín hơi thở nữa.
Không đầy nửa hơi thở, trong lòng hắn đã ra được quyết định.
“Không cần phải để ý đến phía của Cổ mỗ, dốc hết sức nghĩ cách cứu các đồng đạo Tử Cân quân đi!”
Truyền âm xong, không đợi bọn Quách Phá Vân trả lời, Lưu Ngọc cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay lập tức biến mất.
Hắn xuất hiện trở lại cách cửa lối vào chỉ năm, sáu trượng.
Đáy mắt của hắn ánh lên Linh quang xanh biếc, thần thông “Mắt Tinh Thần” lặng lẽ chuyển động, nhìn về phía lối đi bị bóng tối bao trùm, nhìn thấy rõ mồn một tình hình trong đó.
Trong lối đi cao chừng mười trượng, rộng chừng bảy tám trượng, mấy khôi lỗi cao khoảng chín trượng đang chạy nhanh về phía lối ra.
Bọn chúng đã sắp sửa tới được địa hạ tầng thứ ba.
Có hình rắn, hình hổ, hình báo, hình ngựa…
Có hơn tám khôi lỗi có hình dáng khác nhau, phẩm cấp tối thiểu đạt tam giai trung phẩm.
Trong đó, có gần một nửa là tam giai thượng phẩm.
Bóng dáng thủ vệ Kim Đan của tiên ngục mà bọn họ từng chạm trán thấp thoáng đằng sau cách đám khôi lỗi không xa.
“Khôi lỗi da dày thịt béo, cho dù không linh hoạt lắm nhưng có thể cầm chân được một lúc.”
“Phối hợp với trận pháp cầm chân kẻ thù quả thực có thể thu được hiệu quả đáng kinh ngạc.”
“Ngay cả mình nếu bị rơi vào trong trận cũng còn cảm thấy khó khăn, nói gì tới bọn Quách Phá Vân.”
“Nhưng may là bọn chúng vẫn còn chưa chạy tới cửa ra.”
Trong lòng lướt qua đủ mọi suy tư, ánh mắt Lưu Ngọc lóe lên sự lạnh lùng, thân hình không hề dừng lại mảy may.
Chớp mắt sau, hắn đã xuất hiện trước lối ra, cầm trường thương trong tay đâm tơi.
“Vù!”
Linh quang của Lạc Nhật Kim Hồng thương bừng sáng, bộc phát sức tấn công mạnh mẽ, có cảm giác như xuyên thủng một bức chắn trong nháy mắt, Linh quang màu vàng kim tỏa sáng lóa mắt.
Sau khi phá hoại điểm nút giao của trận pháp thành công, bóng tối kỳ dị do trận pháp tạo ra tan biến.
Thân hình của đám khôi lỗi và thủ vệ tiên ngục lập tức bại lộ trước mặt mọi người, bầu không khí trở nên đông cứng.
“Phù!”
Lưu Ngọc liếc nhìn, cười khẩy, lật bàn tay trái lên.
Nháy mắt, một ngọn lửa màu xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chớp mắt tiếp theo, Thanh Dương Ma Hỏa rời khỏi tay hắn, ánh lửa bừng lên trong tích tắc, hóa thành một biển lửa.
Ngay sau đó, biển lửa hóa thành vô số những cánh chim xanh sống động như thật, lượn quanh ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực, lao tới chỗ khôi lỗi và tu sĩ, hết lớp này tới lớp khác.
Về mặt uy lực, Linh hỏa tam phẩm mạnh hơn chín phần thần thông Pháp Bảo, đủ để tạo thành mối uy hiếp đối với tất cả tu sĩ Kim Đan, cho dù là tu sĩ trên “Chân Nhân bảng” cũng không phải là ngoại lệ.
Dù là tu sĩ Kim Đan bình thường có nó cũng có thể tung hoành trước mặt các tu sĩ Kim Đan khác, mang lại tiếng tăm nhất thời.
Đương nhiên, dùng nó để đối phó với khôi lỗi tam giai sẽ mang lại hiệu quả không tồi, cho dù được luyện chế bằng Linh tài tam giai thì cũng sẽ vẫn bị ma hỏa đun chảy!
“Lại là Linh hỏa này!”
“Cấp bậc tối thiểu là tam giai!”
Nhìn thấy ngọn lửa màu xanh quen mắt, thống lĩnh quân thủ vệ cảm thấy khó chơi nhưng nếu cứ thế thoái lui thì lại không thể chấp nhận được.
Bởi vậy, hắn ta chỉ còn nước hạ quyết tâm, ra lệnh các tu sĩ dưới quyền điều khiển khôi lỗi tấn công.
“Đùng.”
Chớp mắt tiếp theo, tám khôi lỗi đồng thời phát động tấn công, miệng phun ra những cột sáng với uy cực kỳ mạnh mẽ.
Màu sắc của những cột sáng này mang những thuộc tính khác nhau, mặc dù phương thức công kích tương đối đơn điệu nhưng cũng đủ để sánh vai với tu sĩ và yêu tu cùng tam giai.
Trong động phủ tương đối chật hẹp, các cột sáng nhanh chóng va chạm với chim lửa màu xanh.
“Độp độp độp.”
Trái với dự kiến của tất cả các thủ vệ, chim lửa màu xanh không đỡ nổi một đòn, bị các cột sáng đánh tan, hóa thành những ngọn lửa màu xanh.
Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp mừng thì vô số ngọn lửa trôi nổi lại ngưng tụ trở lại, hóa thành những con chim lửa màu xanh, tiếp tục tấn công về phía khôi lỗi.
Khoảng cách chỉ vẻn vẹn vài chục trượng, chỉ cần vẫy cánh một lần là tới, chim lửa màu xanh hung hãn không sợ chết nhào vào thân thể của các khôi lỗi.
Bất kể là loại khôi lỗi nào, dù cho đã sử dụng hết các pháp thuật tấn công từ cột sáng tới lưỡi đao thì thân thể chim lửa bị đánh tan thành những ngọn lửa vẫn tiếp tục tấn công bọn chúng.
Trong chớp mắt, ngọn lửa màu xanh đã bám được vào thân mình của lũ khôi lỗi, sau đó bắt đầu bốc cháy hừng hực.
“Xèo xèo.”
Thoáng chốc, trong lối đi ngập tràn ánh lửa màu xanh.
Thủ vệ tiên ngục phải giở hết bản lĩnh ra mới miễn cưỡng áp chế được Thanh Dương Ma Hỏa, không cho nó tiếp tục lan tràn.