← Quay lại trang sách

Chương 1824 Một người đủ sức giữ quan ải! (3)

Thế nhưng, ngọn lửa màu xanh giống như giòi trong xương, chỉ bị áp chế tạm thời mà không thể dập tắt được, hễ lơ là một chút là nó sẽ lại bùng lên.

“Không tồi, không uổng công mình tốn nhiều tinh lực như vậy.”

“Sau khi tiến hóa thành “Ma Hỏa cửu biến”, phải tiêu hao tận ba đóa Linh hỏa mới thăng lên được tam giai.”

Lưu Ngọc tránh né các đòn tấn công của trụ sáng, cầm thương đứng ở cửa lối vào, quan sát biểu hiện của Thanh Dương Ma Hỏa, âm thầm gật đầu tỏ ý hết sức hài lòng.

Ánh lửa màu xanh trong lối đi sáng lên lóa mắt, trong thời gian cực ngắn, nhiệt độ tăng lên tới ngưỡng mà tu sĩ cấp thấp cũng khó lòng chịu nổi.

“Tí tách.”

Đất đá đã được gia cố bằng pháp thuật không ngừng tan chảy thành chất lỏng màu nâu xám, nhỏ giọt xuống đất.

Dưới nhiệt độ cao kinh người, mặt tường xung quanh có xu hướng tan chảy, hoàn cảnh xung quanh thay đổi với tốc độ chóng mặt.

Loại thần thông này có thể xem như là bản thu nhỏ của “Phần Sơn Chử Hải”, có đôi chút phong thái của Phần Sơn Chử Hải.

“Nếu không làm những tu sĩ này sợ hãi thì e là các hành động tiếp theo đây sẽ gặp không ít phiền phức.”

“Chỉ có tiêu diệt bọn chúng thì mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!”

Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Lưu Ngọc tăng vọt, pháp lực tinh thuần trong đan điền chuyển động, thân hình nhanh chóng biến mất, lao vào trong lối đi.

“Vù vù!”

Hắn đơn thương độc mã trực tiếp đánh giáp lá cà với mười hai tên thủ vệ Kim Đan và tám khôi lỗi tam giai.

Một người đủ sức giữ quan ải!

“Người này…”

Thống lĩnh quân thủ vệ tiên ngục cảm nhận được uy lực vượt xa cảnh giới Kim Đan và sát khí vô cùng đậm đặc quanh người của đối phương.

Rõ ràng phe mình người đông thế mạnh nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn ta lại trỗi dậy cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.

Cảm giác nguy hiểm bất ngờ trào dâng này làm cổ họng hắn ta như nghẹn lại, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, hắn ta sẽ hy sinh trong trận chiến này.

“Chỉ một mình mà dám xấc xược như vậy sao?”

“Chư vị đồng liêu, xin chớ nương tay, phải cho kẻ này nếm thử sự lợi hại của chúng ta!”

“Cho thằng nhãi ranh này có đi không có về!”

Thống lĩnh quân thủ vệ lấy ra một món pháp bảo Kim Luân, dốc toàn lực tấn công Lưu Ngọc, cố gắng nâng cao sĩ khí, cổ vũ đồng đội.

Tư thái hiên ngang lẫm liệt như thể ta không làm thì ai làm.

Nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật, lén lút tụt lại phía cuối đội ngũ.

Nếu như có dấu hiệu không ổn, hắn ta sẽ là người đầu tiên chạy trốn.

“Vù vù.”

Tiếng xé gió vang lên liên tiếp, Lưu Ngọc vừa mới xuất hiện đã có mười lăm món Pháp Bảo tới gần, đồng loạt tấn công hắn.

Món phóng tới nhanh nhất đã lọt vào trong phạm vi ba mươi trượng.

Lưu Ngọc đã lường trước được tình huống này, không hề mảy may bối rối vào khoảnh khắc then chốt.

Tuy quân địch có nhiều Pháp Bảo nhưng hầu hết đều là của tu sĩ Kim Đan sơ trung kỳ.

Mặc dù số lượng nhiều nhưng chất lượng chẳng ra sao, hơn nữa vẫn chưa đủ nhiều để gây nên biến đổi về chất.

“Xoạt!”

Chiếc áo bào đen nổ tung, hóa thành những mảnh vải vụn, bị Thanh Dương Ma Hỏa đốt hết thành tro.

Hình vẽ hình tròn trên ngực chuyển sang màu đỏ lửa tựa mặt trời ban trưa.

Trong chốc lát, Lưu Ngọc lập tức chuyển sang “trạng thái chân thân”, uy lực quanh người tăng đột biến!

Thân thể hắn cao lên tới bốn trượng, Lạc Nhật Kim Hồng thương cũng lớn lên theo, dài ra được chừng hai trượng.

Mặc dù tối đa có thể cao tới sáu trượng nhưng không gian trong lối đi không lớn, bốn trượng sẽ dễ thi triển quyền cước hơn.

Tu vi luyện khí, luyện thể đồng thời bộc phát, Lạc Nhật Kim Hồng thương được phát huy tới mức cao nhất, thân thương lại hóa thành màu đỏ vàng một lần nữa.

Mũi thương xoay một vòng, Linh quang đỏ vàng xoáy một trăm tám mươi độ, quét ngang trước mặt mấy lần.

“Vù vù!”

Tốc độ nhanh tới mức hóa thành những chiếc bóng rời rạc như thể có rất nhiều Kim Hồng trường thương đồng thời xuất hiện mang theo uy lực không gì sánh bằng quét về phía trước.

Tân Nguyệt Hoành Tảo!

“Choang choang choang!”

Các Pháp Bảo lao vút tới tấn công lọt vào vòng vây của trường thương, tiếng kim loại va chạm chói tai khó nghe vang lên, lửa tóe ra bốn phía.

Chẳng mấy chốc, đám Pháp Bảo kia đều đã bị bắn ngược trở về, không có cái nào là ngoại lệ.

Mặc dù số lượng nhiều hơn nhưng nếu xét một mình Pháp Bảo thì Lạc Nhật Kim Hồng thương không có đối thủ.

Không có ai có thể đột phá được vòng vây của trường thương của ta!

Trong mắt của đám thủ vệ tiên ngục, bọn họ chỉ cảm nhận được một luồng uy lực khó lòng chống cự bộc phát, sau đó, Pháp Bảo của bọn họ lập tức bị mất khống chế, tới tấp bắn ngược trở lại.

Dù có liều mạng điều khiển cũng uổng công!

“Ù ù!”

Lưu Ngọc vừa ngăn được một đòn tấn công phối hợp của bọn thủ vệ tiên ngục, thân hình di chuyển vào giữa bọn khôi lỗi tam giai thì bên tai vang lên hàng loạt tiếng xé gió dữ dội.

Lưu Ngọc không buồn nhìn thử, khắp cơ thể lập tức bừng lên những đốm lửa màu xanh, nhanh chóng hình thành nên một chiếc khiên lửa ba mặt khổng lồ.

Hộ Thể Diễm Thuẫn!

Vuốt hổ, đuôi rắn, sừng bò, vó ngựa…

Các ngón đòn tấn công của khôi lỗi tam giai gần như cùng đánh vào ba mặt của Hộ Thể Diễm Thuẫn cùng một lúc, không phân thứ tự trước sau.

“Đùng đùng đùng!”

Chiếc khiên rung lên, ngọn lửa bị dập tắt không ít nhưng vẫn vững vàng chống lại được đợt tấn công này.

“Hừ.”

Lưu Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi giữa hai lần xuất chiêu của quân địch, sức mạnh thần thức vô hình nhanh chóng hội tụ ở giữa trán.

Con ngươi đen như mực lấp lánh đa sắc màu tựa như ảo mộng.

Chớp mắt sau, trong tầm nhìn của thần thức, từng luồng sóng bắn ra từ hai con ngươi của hắn.

Đại Mộng Xuân Thu!

Gần như chỉ trong nháy mắt, luồng sóng đã bắn xa chừng nửa dặm, tác động tới tất cả thủ vệ tiên ngục.

“Hự!”

Nguyên thần bị tấn công bất ngờ, lúc này, tuyệt đại đa số thủ vệ đều hét lên đau đớn.

Bọn họ đã mất quyền kiểm soát Pháp Bảo và khôi lỗi, uy thế nhanh chóng giảm sút.

Cùng với sự đột phá mạnh mẽ về mặt nguyên thần, uy lực của các chiêu thức liên quan tới thần thức của Lưu Ngọc cũng mạnh lên, đủ sức áp đảo tu sĩ Kim Đan bình thường!

Tính cả thống lĩnh quân thủ vệ, chỉ có ba người có Pháp Bảo phòng ngự thần thức, nhờ vậy mà chống lại được đòn tập kích này.

Tuy nhiên, Linh quang của Pháp Bảo của bọn họ đã tối đi không ít, rõ ràng không thể chống cự được thêm mấy lần nữa.

“Vù vù!”

Lúc này, bên tai Lưu Ngọc lại vang lên tiếng xé gió một lần nữa.

Ba người không bị chịu ảnh hưởng vội vàng chỉ huy khôi lỗi tấn công Lưu Ngọc nhầm kéo dài thời gian để đồng liêu tỉnh táo lại.

Hộ Thể Diễm Thuẫn dịch chuyển qua một bên, Lưu Ngọc hoàn toàn không có ý định phòng thủ ở đợt tấn công lần này.

Kim Hồng trường thương trong tay hắn nhanh như chớp đâm liên tiếp sáu nhát về phía trước.

“Vù vù!”

Mỗi nhát đâm đều dốc toàn lực, uy lực vượt xa giới hạn tối đa của tu sĩ Kim Đan.

“Bụp bụp!”

Mũi thương đi đến đâu, vuốt hổ, vó ngựa, đuôi rắn đều bị đánh lui đến đó.