Chương 1825 Ngăn cơn sóng dữ!
Hơn nữa, những chỗ mũi thương chạm vào đều để lại những lỗ thủng sâu hoắm, rõ ràng vết thương không hề nhẹ.
Tuy nhiên, khôi lỗi là vật phẩm tiêu hao, do tu sĩ khống chế hoàn toàn, dù bị thương nặng nhưng chúng vẫn hung hăng không sợ chết tấn công Lưu Ngọc.
“Tự lao đầu vào chỗ chết!”
Ánh mắt Lưu Ngọc lạnh lùng, hắn hiểu rằng, nếu không giải quyết ba khôi lỗi này thì e là không thể nào tiếp cận những tu sĩ kia.
Rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, hắn lập tức đưa ra quyết định.
Thân thể nhẹ nhàng dịch chuyển, hắn chẳng những không lùi lại mà còn xông tới, linh hoạt phi mình tới giữa khôi lỗi hình hổ và hình rắn.
Tay phải Lưu Ngọc cầm thương, Linh quang màu đỏ vàng trên thân thương bừng sáng, tỏa ra uy lực mà ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng phải run rẩy, quét ngang về phía khôi lỗi hình hổ.
“Đùng!”
So với nhát thương này thì đòn tấn công của khôi lỗi hình hổ tam giai hậu kỳ cũng trở nên yếu ớt, bất lực, nó lập tức bị đánh bay, đập mình vào vách tường.
Thân thể cao năm trượng, dài chín trượng gần như bị đánh rời ra thành từng mảnh, uy lực bị sụt giảm nghiêm trọng.
“Vù!”
Chớp thời cơ, Thanh Dương Ma Hỏa bám vào thân khôi lỗi rồi bốc cháy hừng hực, lan rộng ra, nuốt trọn toàn bộ khôi lỗi hình hổ trong nháy mắt. Các bộ phận trên mình khôi lỗi đều bị ngọn lửa màu xanh đun chảy nhanh chóng.
Cùng lúc đó, tay trái của Lưu Ngọc nắm thành quyền.
Pháp lực Liệt Dương ẩn chứa đặc tính “Thái Dương lực” được điều động tới đầu nắm đấm trong tích tắc, Linh quang đỏ lửa sáng rực nhanh chóng vung quyền theo một quỹ đạo huyền ảo.
“Lưu Tinh quyền.”
Chỉ trong vẻn vẹn chớp mắt, hắn đã đấm liên tiếp bảy phát, bốn bề vang lên tiếng nổ dữ dội.
Cú đấm đầu tiên đánh bay chiếc đuôi rắn khổng lồ mà khôi lỗi hình rắn lia tới.
Sáu cú đấm còn lại đều nhắm trúng vị trí bảy tấc, bẻ gãy đôi mình rắn thành hai nửa.
Sau bảy cú đấm, Linh quang màu đỏ trong con ngươi của khôi lỗi tối xuống, thân thể của nó nằm bẹp dưới đất, không nhúc nhích.
Con rối hình rắn tam giai thượng phẩm đã hỏng!
“Vù vù.”
Đúng lúc này, hai vó ngựa to khỏe nhanh chóng phóng đại trước mắt Lưu Ngọc, đạp thẳng vào trán của hắn.
Hắn chỉ cần nghĩ đến trong đầu là Hộ Thể Diễm Thuẫn lập tức che chắn trên đầu cho hắn.
“Huỵch.”
Đòn đánh của khôi lỗi ngựa tam giai thượng phẩm bị Hộ Thể Diễm Thuẫn chặn đứng.
Bỗng nhiên, chiếc khiên lửa tan biến, hơi lạnh bừng lên từ những đốm lửa tàn.
Cánh tay phải của Lưu Ngọc nổi gân xanh, tu vi của cả hai phương diện Luyện Thể và Luyện Khí đồng thời bộc phát, chỉ chớp mắt đã đâm liền chín nhát thương.
“Choang choang.”
Thân thể bền chắc lạ thường của khôi lỗi hình ngựa được chế tạo từ Linh tài tam giai cũng không thể ngăn cản được uy lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương.
Mỗi nhát đâm đều lút sâu vào bụng, để lại một lỗ hổng to nhìn thôi đã thấy giật mình.
Sau chín nhát thương, sức công phá không gì sánh kịp bộc phát, khôi lỗi hình ngựa bị lìa ra thành năm, bảy mảnh bắn tứ tung khắp lối đi.
“Chuyện này…”
“Ực ực.”
Trông thấy màn thể hiện đáng sợ của Lưu Ngọc, thống lĩnh quân thủ vệ toát mồ hôi lạnh, hầu kết run run, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
Lúc này đây, hắn ta đã nhận thức rất rõ mức độ chênh lệch thực lực của đôi bên.
Dù cho phe của hắn ta có chuẩn bị đầy đủ, lại có lợi thế về quân số nhưng vẫn không thể bù đắp được độ chênh lệch này.
Lúc này, trong mắt hắn ta, Lưu Ngọc chẳng khác gì ma quỷ thánh thần!
Thấy sát thần sắp xong việc, thống lĩnh quân thủ vệ không còn để ý gì khác nữa, lập tức thi triển bí thuật xoay người bỏ chạy.
Chỉ chớp mắt, hắn ta đã biến mất ở cuối lối đi!
Lúc này, chín tên Kim Đan thủ vệ còn lại mới lần lượt thoát khỏi sự ảnh hưởng của “Đại Mộng Xuân Thu”, vội vàng nhìn về phía chiến trường.
Ba khôi lỗi tam giai thượng phẩm đã hỏng, một bóng người khôi ngô bước qua xác lũ rối, xuất hiện giữa bụi mù và các loại Linh quang.
Hai con ngươi của hắn lấp lánh đa sắc màu tựa như ảo mộng.
Đại Mộng Xuân Thu!
“Không được rồi!”
“Chúng ta không đánh lại nổi kẻ này, mau rút thôi!”
Bọn thủ vệ ý thức được tình hình, sau khi tỉnh táo lại lập tức biến sắc, muốn chuồn.
Thế nhưng, tất cả đều đã quá muộn.
Dù tốc độ phi độn của tu sĩ có nhanh đến đâu cũng sao có thể nhanh bằng tốc độ lan tỏa của thần thức?
Gợn sóng vô hình lan tới, cơn buồn ngủ khó lòng chống lại ập tới, thân thể bọn họ lập tức cứng đờ tại chỗ, không điều khiển được Pháp Bảo.
Hiện tại, thần thức của Lưu Ngọc đã đạt tới bán kính một trăm năm mươi dặm, dù có so với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong thì thần thức của hắn vẫn có cường độ mạnh gấp mấy lần, còn đối với tu sĩ Kim Đan bình thường thì hoàn toàn có thể áp đảo, cho nên mới thu được hiệu quả như vậy.
Đại Mộng Xuân Thu quét qua, chỉ còn lại hai tên thủ vệ có Pháp Bảo phòng ngự thần thức là tạm thời không chịu ảnh hưởng.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, hai người bọn họ lập tức bỏ chạy mất dạng, không dám quay đầu lại.
Khả năng công kích của thần thức đối phương mạnh như thế, Pháp Bảo phòng ngự thần thức cũng chẳng thể cầm cự được lâu, nếu không rút lui thì e rằng chỉ còn nước mặc người chém giết.
Còn về phần đồng liêu thì bọn họ phải tự cầu phúc lấy vậy!
“Hừ.”
Nhìn theo bóng lưng ba tên thủ vệ bỏ chạy thục mạng, Lưu Ngọc nhếch miệng cười lạnh lùng.
Tuy vậy, cuối cùng hắn quyết định không đuổi theo bọn chúng.
Hiệu quả của Đại Mộng Xuân Thu không duy trì được lâu, tốt hơn hết là giải quyết đám thủ vệ ở đây trước, kẻo lại thành công dã tràng!
Hắn bay lên giữa lối đi, đầu ngón tay bắn ra những đốm lửa màu xanh, tùy ý ném chúng về phía trước.
Thanh Dương Ma Hỏa phát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi, nhìn thì chậm nhưng thực ra tốc độ của chúng lại rất nhanh, chúng nhanh chóng bắn về phía chín tên thủ vệ còn lại, bám vào người bọn chúng trước khi bọn chúng tỉnh táo lại.
Sau nửa hơi thở, bọn thủ vệ Kim Đan lần lượt tỉnh dậy nhưng đã muộn.
Cho dù bọn chúng có liều mạng huy động pháp lực cũng không thể ngăn cản ma hỏa lan tràn, cùng lắm chỉ có thể trì hoãn thời gian tử vong, hít thêm được vài ngụm Linh khí tươi mát mà thôi.
“Hự hự!”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đường hầm.
Những tiếng kêu ấy chất chứa sự đau đớn tột cùng mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi, chỉ nghe thôi đã thấy rùng mình.
“Đạo hữu, tha mạng!”
“Tại hạ, tại hạ bằng lòng…”
Cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó lòng chịu đựng nổi cơn đau khi bị ma hỏa thiêu đốt nhục thân và linh hồn, nhất là những ai dùng pháp lực ngăn cản thì lại càng cảm thấy đau đớn hơn.