Chương 1826 Ngăn cơn sóng dữ! (2)
Có thủ vệ Kim Đan không chịu nổi, bắt đầu bất chấp tất thảy cầu xin tha thứ.
Nhưng Lưu Ngọc nghe vậy, đôi mắt vẫn không hề dao động.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chín tên thủ vệ Kim Đan, nhục thân và nguyên thần của bọn chúng bị ma hỏa thiêu đốt dần dần từ ngoài vào trong, gần như không còn gì nữa.
“Á á!”
Những tiếng kêu thảm thiết kéo dài suốt hai, ba hơi thở mới tắt hẳn.
Vì bọn chúng đều đang tỉnh táo nên tất cả đều chọn sử dụng pháp lực để ngăn cản, nhờ vậy mà có thể kiên trì được lâu hơn nhưng kết quả cuối cùng vẫn không hề thay đổi chút nào.
Có lẽ, trước khi chết, bọn thủ vệ tiên ngục này đã cảm nhận được mùi vị tuyệt vời mà đám phạm nhân đã nếm trải khi bị tra tấn.
Không biết trước khi chết, bọn chúng có hối hận chút nào không?…
Chín luồng hơi thở Kim Đan biến mất, để lại những đống tro đen sì.
Sau khi bị ma hỏa thiêu rụi, dấu vết mà Kim Đan chân nhân để lại cũng chẳng khác gì tu sĩ Luyện Khí, tất cả đều là một nắm tro đen.
“Có lẽ, chỉ khi đứng trước cái chết, con người ta mới có thể thực sự bình đẳng.”
Lưu Ngọc cầm thương đứng đó, thoát khỏi trạng thái chân thân, khôi phục lại kích cỡ như người bình thường, trông thấy cảnh này, hắn khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn lập tức tiện tay búng ra mấy luồng pháp lực, gọi nhẫn trữ vật và Pháp Bảo của chín tên thủ vệ Kim Đan bay tới chỗ mình.
Nhẫn trữ vật được cất vào trong túi ngầm ở ống quần còn Pháp Bảo thì được cất thẳng vào trong nhẫn trữ vật của hắn.
Mặc dù cất nhẫn trữ vật vào trong thế giới Tiên Phủ là an toàn nhất nhưng tình hình trước mắt không tiện vào Tiên Phủ.
“Bịch!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến tận giờ phút này, năm khôi lỗi bị mất người điều khiển còn lại mới ngã “bịch” xuống đất.
Bị Thanh Dương Ma Hỏa đốt cháy lâu như thế, khắp mọi vị trí trên thân thể của năm khôi lỗi đều xuất hiện thương tích nặng nề, có xu hướng tan chảy thành chất lỏng.
Nếu không đem đi sửa thì e là không thể sử dụng bình thường được.
“Sửa xong mới dùng được như bình thường.”
“Thực lực của lũ khôi lỗi này không giúp được nhiều cho mình.”
“Thôi, đem bán lấy Linh Thạch luôn vậy.”
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc cất hết năm khôi lỗi vào trong nhẫn trữ vật.
Trong năm khôi lỗi này, con có phẩm cấp cao nhất là tam giai thượng phẩm, về mặt lý thuyết thì nó có thể đối kháng với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ hoặc yêu tu tam giai hậu kỳ nhưng trên thực tế, đương nhiên là thua xa khá nhiều.
Dù có đem đi sửa thì cũng chỉ trợ giúp hết sức ít ỏi cho hắn ở thời điểm hiện tại.
Cuối cùng, năm ngón tay của Lưu Ngọc xòe ra rồi thu lại.
Ngọn lửa màu xanh đang cháy hừng hực trong lối đi lập tức tụ lại trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một đóa hoa lửa rồi biến mất trong chớp mắt.
Kể từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, trận chiến này chỉ kéo dài tổng cộng chừng năm, sáu hơi thở nhưng toàn bộ lối đi đã biến dạng hoàn toàn.
Trận pháp bị phá, đất đá hóa thành chất lỏng màu nâu xám chảy xuống.
Phóng tầm mắt nhìn thử mới thấy lối đi ngổn ngang khắp mọi nơi, nhiệt độ cao chót vót đủ sức làm người bình thường mất mạng trong tích tắc.
Có thể thấy được phần nào sức mạnh của ma hỏa lớn đến đâu.
“Vù vù.”
Thu dọn xong vết tích, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay bay về phía địa hạ tầng thứ ba.
Luyện thể, luyện khí đều đã đạt tới tam giai hậu kỳ, phương diện nguyên thần cũng có tiến bộ vượt bậc.
Dù lấy ít địch nhiều cũng không cảm thấy áp lực, nhẹ nhàng như gió thu thổi rụng lá vàng.
Từ giờ, tu sĩ Kim Đan bình thường khó có thể uy hiếp được hắn, trừ phi là tu sĩ thuộc “Chân Nhân bảng”.
Mối uy hiếp chính vẫn là các Nguyên Anh lão quái.
Trong lúc bay, Lưu Ngọc quét thần thức, cảnh tượng dưới địa hạ tầng thứ ba lập tức hiện rõ trước mắt.
Sáu mặt tường gồm bốn mặt xung quanh và hai mặt trên dưới hiện các hoa văn trận pháp, thấp thoáng lộ ra uy lực mạnh mẽ.
Nếu không nhờ hắn đánh bại bọn thủ vệ tiên ngục thì lúc này trận pháp đã thành hình, các đồng đội đang nghĩ cách cứu viện cũng đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Không có bọn thủ vệ điều khiến, tốc độ thành hình của trận pháp chậm lại, lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa sẵn sàng tấn công.
“Trận pháp tam giai cao cấp, dù mình có ra tay xử lý cũng phải mất rất nhiều công sức.”
“Tốt hơn hết là nhân lúc trận pháp vẫn chưa thành hình, phá nó trước.”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc đứng cầm thương ở miệng lối vào.
Con ngươi đen như mực lại lóe lên Linh quang xanh biếc một lần nữa, cẩn thận quan sát cả vùng không gian.
Trong tầm quan sát của “Mắt Tinh Thần”, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác hẳn.
Các loại Linh quang lấp lánh hay hoa văn trận pháp không ngừng hiện ra, tất cả đều nhanh chóng biến mất.
Một cảnh tượng hoàn toàn khác của địa hạ tầng thứ ba hiện ra trước mắt Lưu Ngọc.
Quỹ tích Linh khí hội tụ, phương hướng vận chuyển Linh lực đều bị “Mắt Tinh Thần” nhìn thấu.
Nhìn xuyên qua mặt tường được xây bằng Linh tài tam giai và gia cố thêm bằng nhiều lớp phù văn, Lưu Ngọc “trông thấy” rõ ràng các tiết điểm trận pháp nơi Linh lực hội tụ.
Tuy nhiên, nếu là tiết điểm bình thường thì dù có bị phá hủy cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới tổng thể trận pháp.
Cho nên, hắn chỉ liếc mắt lướt qua, tiếp tục nhìn từ trên xuống dưới.
Sau một hơi thở, tiết điểm của toàn bộ trận pháp lần lượt xuất hiện trước mắt Lưu Ngọc.
“Tìm được rồi.”
Hắn nhanh chóng xác định được bảy tiết điểm quan trọng, lập tức di chuyển.
Chớp mắt sau, Lưu Ngọc đã xuất hiện trên không trung của địa hạ tầng thứ ba, cách vị trí chính giữa trần nhà không xa.
“Ầm!”
Tu vi của luyện thể và luyện khí bộc phát cùng một lúc, khí thế quanh người hắn đạt tới đỉnh phong, vượt xa giới hạn cao nhất của Kim Đan.
Pháp bảo bản mệnh được kích hoạt hết khả năng, nháy mắt, thân thương hóa thành màu đỏ vàng, lượn lờ ngọn lửa đỏ rực.
Trước sự ngạc nhiên của bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Thanh, Hứa Hạo Nhiên.
Lưu Ngọc bình tĩnh chĩa mũi thương vào một chỗ trên bức tường bên trái, đây là vị trí tiết điểm quan trọng mà “Mắt Tinh Thần” nhìn ra được, sau đó đâm một nhát nhanh như chớp giật.
“Choang!”
“Phập!”
Sau khoảnh khắc giằng co ngắn ngủi, mũi thương tỏa sáng hàn quang đâm phập vào trong bức tường.
Bức tường được luyện chế bằng Linh tài tam giai, được gia cố bởi các phù văn cao cấp cũng vẫn không thể ngăn cản được uy lực lúc này của Lạc Nhật Kim Hồng thương.
“Đùng!”
Uy lực mạnh mẽ vô song bộc phát, kim quang chói mắt tỏa sáng lấp lánh cả không gian, đất đá bắn ra tứ phía, trên bức tường xuất hiện một cái lỗ lớn.
Tiết điểm trận pháp giấu trong đó đã bị phá hủy từ khi tiếng nổ vang lên.
Nháy mắt, đại trận tam giai cao cấp đang từ từ khởi động như thể bị trọng thương.
Trận văn trên mặt tường ở khắp các nơi nhấp nháy mấy lần rồi mới ổn định lại.
Uy thế như ẩn như hiện của nó lập tức giảm mạnh.
“Trận pháp vẫn chưa khởi động hoàn toàn lại không có tu sĩ chủ động điều khiển, phá hủy nó tương đối đơn giản.”
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc không hề dừng hành động của mình lại, thân hình hắn lại lóe lên một lần nữa.