Chương 1827 Ngăn cơn sóng dữ! (3)
Thực hiện lại những gì vừa làm, hắn chuẩn xác tìm ra tiết điểm quan trọng của đại trận dưới địa hạ tầng thứ ba, lần lượt phá hủy hết tất cả.
“Ầm ầm.”
Khi tiết điểm thứ tư bị phá, Linh quang trận văn trên sáu mặt tường nhấp nháy dữ dội rồi tối hẳn xuống.
Đại trận tam giai cao cấp đang hình thành cứ thế kết thúc.
“Rắc rắc.”
Có vẻ như đã bị phá hủy nền móng, các mặt tường trên dưới trái phải trước sau lần lượt xuất hiện những vết rạn lít nha lít nhít như mạng nhện.
Mối uy hiếp trí mạng cứ thế bị Lưu Ngọc loại bỏ không còn tăm tích.
“Phù.”
Vừa bộc phát liên tục nên Lưu Ngọc hơi mệt, hắn đáp xuống đất, nặng nề thở hắt ra một hơi khí đục.
Sau đó, Lưu Ngọc lập tức lấy một chiếc áo đen mới ra khoác lên.
Hắn vẫn chưa tìm được pháp y phù hợp, trạng thái bộc phát toàn lực hư hao quá nhiều y phục.
“Đa tạ Cổ Thành đạo hữu ra tay cứu giúp!”
“Ơn cứu mạng tạm thời không thể báo đáp.”
“Sau này nếu có gì cần Hạo Nhiên làm, dẫu phải xông pha khói lửa, Hạo Nhiên cũng không chối từ!”
Hứa Hạo Nhiên mày rậm mắt to mặt chữ quốc đã khôi phục được một phần thực lực bước tới, chắp tay nói.
Trong đôi mắt hắn ta chất chứa sự cảm kích và hết sức thán phục.
Trận pháp ở miệng đường hầm đã bị phá từ trước nên hắn ta có dịp được theo dõi trận đấu chỉ kéo dài chừng năm, sáu hơi thở vừa rồi từ đầu tới đuôi.
So với thực lực của “Cổ Thành đạo hữu”, Hứa Hạo Nhiên tự thẹn không bằng.
Bởi vì chênh lệch thực sự quá xa nên hắn ta cũng khó lòng nảy sinh mơ tưởng bắt kịp đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy thán phục và tin phục sâu sắc.
“E là thực lực này đủ sức để lọt vào top hai mươi Chân Nhân bảng!”
“Mình đã không còn nhiều không gian tiến bộ ở cảnh giới Kim Đan nữa, e là phải tấn thăng lên Nguyên Anh mới có thể vượt lên hơn Cổ Thành đạo hữu một bậc.”
“Chỉ có điều bình cảnh Nguyên Anh…”
Hứa Hạo Nhiên lóe lên những suy nghĩ này trong đầu, sau khi âm thầm so sánh, cuối cùng hắn không còn dám ganh đua nữa.
Chênh lệch thực sự quá lớn, miễn cưỡng ganh đua e sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm!
Hắn ta là hậu duệ của đại tu sĩ nhưng trong suốt mấy trăm năm tu luyện trong đời, chỉ mới gặp ba người có thực lực có thể sánh ngang với những gì mà Lưu Ngọc vừa thể hiện.
Nếu như đây vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của hắn thì e là không ai có thể sánh bằng!
“Hạo Nhiên đạo hữu khách khí quá rồi.”
“Chúng ta là “đồng đạo” cùng chung chí hướng chống lại thánh địa Càn Đình, đương nhiên phải bảo vệ lẫn nhau.”
“Chỉ là việc nghĩa, không dám nhận công.”
Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, cười khẽ đáp lại, thái độ bình dị gần gũi.
Như thể người vừa rồi liên tục tiêu diệt chín thủ vệ Kim Đan của Hắc Sơn tiên ngục như bổ dưa, thái rau không phải là hắn vậy.
Cứ như thể hắn chỉ là một tu sĩ bình thường.
“Tuy nói vậy nhưng Hạo Nhiên nào dám quên ơn cứu mạng của Cổ Thành đạo hữu.”
“Sau này…”
Hứa Hạo Nhiên lại tiếp tục cảm ơn.
Trong lòng không khỏi yêu quý “Cổ Thành đạo hữu vừa có thực lực mạnh lại không tranh công, không kiêu ngạo, vênh váo này thêm mấy phần.
Sau một hồi tiếp xúc, hắn ta cảm thấy đối phương là người đáng giá kết giao.
Cân nhắc đến thân phận của “Cổ Thành” là thành viên cốt cán của Bố Y Minh, hắn ta thậm chí muốn mời Cổ Thành gia nhập Tử Cân quân, chỉ có điều hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp để mở lời.
Các tu sĩ Tử Cân quân được cứu ra, thấy màn thể hiện kinh tài tuyệt diễm của Lưu Ngọc, biết rằng hắn chính là công thần lớn nhất nên ai nấy đều tới tấp lại gần nói lời cảm ơn.
“Không sao, không sao.”
Lưu Ngọc liên tục xua tay, thái độ khá lịch sự, không tự kiêu vì mình “thực lực mạnh”.
Hắn hiểu, sau chuyện này, mạng lưới quan hệ của mình trong giới tán tu đã được thiết lập.
Sau này, hắn sẽ có nhiều con đường để đi hơn, cho dù có rời khỏi Bố Y Minh cũng sẽ vẫn có nơi khác để đi.
Đương nhiên, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bọn họ vẫn không quên mình đang ở đâu, dù nói chuyện nhưng vẫn không hề dừng hành động.
Bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê, chín thành viên cốt cán của Bố Y Minh không ngừng chỉ huy Pháp Bảo tấn công nhà giam màu đỏ, lần lượt cứu từng tu sĩ Tử Cân quân ra.
Sau tám hơi thở kể từ khi trận chiến kết thúc, toàn bộ mục tiêu của chuyến này đều đã được cứu ra.
“Chỉ cần có thể hỗ trợ mở phòng giam ra, tại hạ nhất định ghi nhớ đại ân đại đức của các đạo hữu cả đời!”
“Đạo hữu, ta từng giấu báu vật quý giá ở một nơi thuộc Ngô châu, chỉ cần lần này đạo hữu ra tay tương trợ, ta nguyện dốc túi tặng lại toàn bộ báu vật cho đạo hữu!”
“Đạo hữu…”
Thấy thủ vệ tiên ngục đã bị xử lý, hy vọng vượt ngục thành công chuyến này có vẻ như cực kỳ cao, ngay cả tu sĩ Kim Đan lúc này cũng không quan tâm gì tới thể diện nữa.
Thấy bọn Lưu Ngọc định bỏ đi, bọn họ vội vàng mở miệng.
Thoáng chốc, tiếng cầu cứu đua nhau vang lên.
Ngay cả những tu sĩ vốn im lặng không nói gì lúc này cũng đổi ý, sốt sắng mở miệng cầu xin.
Có người hứa hẹn tặng báu vật quý giá, sau khi rời khỏi đây sẽ dốc túi tặng toàn bộ.
Có người bằng lòng để nguyên thần chịu cấm chế, làm trâu làm ngựa làm nô tài cả quãng đời còn lại.
Có người lai lịch không nhỏ, bằng lòng kết làm huynh đệ cùng hội cùng thuyền, hứa hẹn sau khi rời khỏi đây sẽ trợ giúp con đường tu đạo.
Đối mặt với đủ loại cám dỗ, không chỉ các thành viên cốt cán như Quách Phá Vân mà ngay cả tu sĩ Tử Cân quân cũng có người dao động.
Dù sao cũng là tu sĩ cùng cảnh giới, thứ được bọn họ gọi là “báu vật quý giá” rất có thể sẽ hữu ích với mình.
Trong tình huống thế này, ngoại trừ tu sĩ không thiếu tài nguyên tu luyện ra, thử hỏi có ai lại không dao động?
Tiếc là, không đợi đồng đội dao động mở miệng, Lưu Ngọc đã bước vào trong đường hầm, hoàn toàn không hề có ý định dừng lại.
Thái độ kiên quyết vượt ngoài dự kiến của tất cả tu sĩ.
Thấy vậy, những tu sĩ đã phần nào bị dao động trong đội ngũ đều há miệng định nói nhưng nhận thấy thái độ kiên định lạ thường của Lưu Ngọc, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Dù sao thì vừa rồi ai có mắt cũng đều đã nhìn thấy thực lực của “Cổ Thành đạo hữu” rồi.
Hiện thời, muốn rời khỏi Hắc Sơn tiên ngục còn cần phải nhờ vả hắn đủ điều, ai dám đắc tội hắn vào lúc này?
Nhờ bộc lộ thực lực đủ sức để lọt vào top đầu “Chân Nhân bảng”, uy tín của Lưu Ngọc được thiết lập. Thấy thái độ của hắn như vậy, không có ai ở đây dám dị nghị.
Cho dù bọn họ không cam lòng nhưng thấy tình hình như vậy cũng đành phải vội vàng đuổi theo.
Đội ngũ đã mở rộng lên tới ba mươi mốt người lần lượt đi vào trong đường hầm.
“Các ngươi chắc chắn không thể bình an rời khỏi đây!”
Tiếng kêu vô vọng của hơn chục tu sĩ Kim Đan còn lại trong nhà giam không ngừng vang vọng trong địa hạ tầng thứ ba. …
“Vù vù!”