← Quay lại trang sách

Chương 1828 Trời long đất lở, mưa đen kịch độc

Thủ vệ Kim Đan chịu thương vong nặng nề, độ uy hiếp chỉ còn một nửa nên mọi người di chuyển cũng thoải mái hơn.

Chỉ vẻn vẹn một, hai hơi thở, bọn họ đã đi được nửa đường từ địa hạ tầng thứ ba lên tầng ngầm thứ hai.

“Dù sao “Hắc Thủy Động U trận” của Hắc Sơn tiên ngục cũng có nền tảng vững chắc, gắn liền với Linh mạch, Địa mạch.”

“Không rõ hiệu quả đóng băng của “Băng Phách Hàn Tức trận” còn có thể duy trì được bao lâu.”

“Cho nên trong quá trình đào tẩu, chúng ta không được phép dừng lại, nhất định phải rời khỏi tiên ngục ngay lập tức.”

“Càng kéo dài thời gian thì tình cảnh của chúng ta càng bất lợi!”

Trong lúc bay, Lưu Ngọc truyền âm giải thích rõ ràng chân tướng với tu sĩ Tử Cân quân.

Để bọn họ hiểu tình cảnh nguy hiểm lúc này.

Đề phòng bọn họ chợt nảy lòng tốt trong lúc bỏ trốn, muốn cứu mấy tu sĩ cấp thấp nào đó.

Ví dụ như “hảo hữu” hay “đồng đạo” của bọn họ chẳng hạn.

Lúc nói những lời này, Lưu Ngọc không hề quay đầu lại.

Mặc dù hắn giải thích cẩn thận nhưng giọng điệu cực kỳ cứng rắn, thái độ không cho phép nghi ngờ.

“Cổ Thành đạo hữu yên tâm, trong lòng bọn ta tự biết rõ cái nào nặng, cái nào nhẹ, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới hành động lần này.”

Hứa Hạo Nhiên gật nhẹ đầu, lập tức trả lời.

Lời Lưu Ngọc truyền âm quả thực đã làm đám tu sĩ Tử Cân quân xôn xao.

Trong số những tu sĩ cấp thấp bị giam ở tầng một, tầng hai, có lẽ có vãn bối của bọn họ hoặc là hảo hữu bọn họ từng giao du.

Tuy nhiên, có vẻ như Hứa Hạo Nhiên có uy tín khá lớn với tu sĩ Tử Cân quân, tiếng xôn xao nhanh chóng bị đè xuống.

“Ừm.”

Lưu Ngọc dùng thần thức quan sát phản ứng của mọi người, thấy tiếng xôn xao nhanh chóng bị nhấn chìm, trong lòng hắn âm thầm gật đầu tương đối hài lòng.

Nếu như trên đường đi, có tu sĩ nào đó khăng khăng muốn gây thêm rắc rối thì chưa biết chừng hắn sẽ phải sử dụng một vài “thủ đoạn đặc biệt”.

Nhưng nếu vậy thì khó tránh sẽ không được hay, để lại tì vết không đẹp mắt cho chuyến hành động lần này.

Mặc dù cấm chế Kim Đan trong cơ thể hiện tại vẫn chưa được gỡ bỏ.

Nhưng đám tu sĩ Tử Cân quân đã có thể sử dụng một phần pháp lực, có thể ngự không phi độn, không gây cản trở tốc độ di chuyển của đội ngũ.

“Vù vù!”

Bọn họ bay rất nhanh, sau hai hơi thở, trước mắt sáng ngời, cả đội thuận lợi tới được tầng ngầm thứ hai giam giữ tu sĩ Trúc Cơ.

Sau đó, bọn họ không hề dừng lại mảy may, tiếp tục hướng tới đường hầm nối giữa tầng hai và tầng một.

Nhìn thấy hai mươi mốt tu sĩ Kim Đan xuất hiện thêm, các tu sĩ Trúc Cơ trong phòng giam lập tức nhận ra xác suất thành công của chuyến vượt ngục lần này có lẽ còn cao hơn bọn họ nghĩ.

Cho nên, trên đường đội ngũ di chuyển, các tu sĩ trong phòng giam đều điên cuồng cầu cứu đủ mọi cách.

Lưu Ngọc hoàn toàn thờ ơ với những điều này, trong lòng gần như không hề gợn sóng, tốc độ bay không hề dừng lại.

Có lẽ là nghe thấy giọng người quen, có tu sĩ trong đội dừng lại, ánh mắt giãy giụa đấu tranh.

Nhận ra điều bất thường, Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn quan sát mọi người lập tức liếc đôi mắt sắc lẹm tới.

Tu sĩ có lòng muốn cứu người thấy vậy đành thôi.

Tử Cân quân có kỷ luật của Tử Cân quân, bất kể quan hệ cá nhân thân thiết đến đâu nhưng vào lúc quan trọng phải lấy đại cục làm trọng.

Có lẽ có một số tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Kim Đan vẫn còn mềm lòng nhưng bọn họ đều hiểu rõ lý lẽ.

Nhờ bay với tốc độ tối đa nên tốc độ khi ra nhanh hơn tốc độ khi đến hơn hai lần.

Chưa đầy hai hơi thở, Lưu Ngọc đã dẫn đầu đội ngũ tiến vào đường hầm thứ hai dẫn lên tầng ngầm thứ nhất, các tu sĩ khác tới tấp bám theo.

Thế nhưng, khi tu sĩ cuối cùng trong đôi bay vào trong đường hầm chưa được bao lâu, Linh Giác nhạy bén của Lưu Ngọc chợt cảm nhận thấy nguy hiểm.

Mặc dù cảm giác nguy hiểm này không mạnh nhưng thực sự tồn tại.

Dù ban nãy lấy ít địch nhiều, một mình đấu với tám khôi lỗi tam giai và mười một tên thủ vệ tiên ngục, hắn cũng chưa từng cảm thấy nguy hiểm như vậy.

“Hẳn là bọn thủ vệ vẫn còn thủ đoạn lợi hại chưa tung ra?”

Trong khi bay, Lưu Ngọc vội nghĩ, đủ loại suy nghĩ lóe lên rồi biến mất.

Chỉ còn lại ba tên Kim Đan, vậy mà đối phương vẫn có gan chặn đường bọn họ, thực sự làm hắn khá bất ngờ.

Lúc này, trong lòng Lưu Ngọc cảm thấy hơi buồn bực.

Nghĩ lại, có lẽ nếu ban nãy giết luôn tên thống lĩnh quân thủ vệ thì giờ đã không có phiền phức gì rồi.

Thế nhưng, nghĩ kỹ lại thì cho dù có giết thống lĩnh quân thủ vệ cũng chưa chắc đám thủ vệ Kim Đan còn lại đã không biết cách khởi động biện pháp của tiên ngục.

Lúc ấy, hắn chỉ có một mình, thực sự rất khó có thể làm hoàn hảo.

“Ồ?”

“Chờ một chút!”

Trong lúc đang bay vun vút, Lưu Ngọc nhận ra bất thường, thân hình đột ngột khựng lại, giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng lại.

Toàn bộ đội ngũ lập tức dừng bay, án binh bất động tại chỗ.

“Đây là…”

Lưu Ngọc tập trung nhìn hai vách tường hai bên đằng trước.

“Cạch cạch.”

“Cộc.”

Vách tường đã được gia cố bằng pháp thuật lúc này đang rung lên khe khẽ, đất đá không ngừng rơi xuống.

“Đoàng!”

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì bên tai đã vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, trời đất quay cuồng trước mặt.

Những gì bọn họ trông thấy là từng mảng bóng đen khổng lồ nhanh chóng bao trùm về phía bọn họ.

Không biết tại sao, toàn bộ tầng ngầm thứ nhất, thậm chí toàn bộ ba tầng nhà giam đều đang nhanh chóng sụp đổ.

Lúc này,“mặt đất” của tầng ngầm thứ nhất đang liên tục rơi xuống dưới.

“Vù!”

Lưu Ngọc phản ứng rất nhanh, vừa nghĩ đến một cái, Hộ Thể Diễm Thuẫn đã nhanh như chớp che trên đầu hắn.

Các tu sĩ khác trong đội ngũ cũng sử dụng đủ mọi biện pháp, người thì dùng Pháp Bảo phòng ngự, người thì dùng pháp thuật phòng ngự.

Toàn bộ ba tầng nhà giam đều đang sụp đổ nhanh chóng.

Tầng ngầm thứ nhất rơi rụng từng tảng một, phạm vi ảnh hưởng vô cùng rộng, hoàn toàn không có không gian để né tránh.

Chỉ tích tắc sau, bùn đất sụp xuống đã đập vào các phương tiện phòng ngự mà bọn họ sử dụng.

“Uỳnh uỳnh uỳnh.”

Tiếng va chạm liên tiếp vang lên trong “đường hầm”.

Mặc dù công kích bằng bùn đất bình thường rất khó gây nguy hiểm tới tính mạng của tu sĩ Kim Đan.

Nhưng sức mạnh mà đất đá rơi xuống gây ra lại không thể xem thường. Dưới cơn mưa đất đá, đội ngũ có chiều hướng bị chia tách.

Nhất là hai mươi mốt tên Kim Đan của Tử Cân quân.

Bởi vì thực lực chỉ mới khôi phục một phần nhỏ nên vừa gặp tình huống này đã có mười mấy người bị nện rơi xuống gần hai trăm trượng mới miễn cưỡng dừng lại được.

Hiện tượng đất đá sụt lún ở tầng ngầm thứ nhất tạm thời chưa thể kết thúc ngay được, bọn họ bị nện trúng lại tiếp tục rơi xuống dưới.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê cũng không kịp cứu viện.