Chương 1829 Trời long đất lở, mưa đen kịch độc(2)
Trong số Tử Cân quân, chỉ có vài người nhóm Hứa Hạo Nhiên là vẫn còn cầm cự cách Lưu Ngọc không xa nhờ có tu vi Kim Đan đỉnh phong tương đối mạnh.
“Ầm ầm.”
Không chỉ tầng ngầm thứ nhất mà vách tường và đất đá xung quanh đường hầm cũng tới tấp rơi xuống.
Cả vùng không gian đều đang sụp đổ rất nhanh.
“Ầm ầm!”
Từng tảng đất rơi xuống, trời long đất lở, tiếng động ầm ĩ vang lên không ngớt bên tai.
Trong tình cảnh như vậy, mười thành viên cốt cán Bố Y Minh của nhóm Lưu Ngọc không hề gặp khó khăn gì, bởi thực lực vẫn còn đầy đủ.
Tuy nhiên, với những tu sĩ Tử Cân quân chỉ mới khôi phục thực lực một phần thì mỗi phút mỗi giây đều dài bằng cả năm.
Giữa tiếng động ầm ầm và bóng tối, tiếng kêu thảm thiết như có như không của đám tu sĩ vọng đứt quãng từ dưới lên.
Pháp lực bị phong ấn hoàn toàn, đám tù nhân ở trong nhà giam bị sụp đổ rất khó sống sót.
Nhất là hai tầng đầu, nhà tù không kiên cố, không đỡ nổi đất cát đua nhau rơi xuống.
Rất nhiều tu sĩ cấp thấp đã bị nện bẹp dí.
Tầng ba giam giữ tu sĩ Kim Đan thì khá hơn một chút vì nhà giam kiên cố, thể chất của tu sĩ Kim Đan cũng mạnh, không đến nỗi chết vì chuyện này.
Dù có bị bùn đất chôn sống mấy năm, chỉ cần có thể kịp thời cứu ra, bọn họ sẽ vẫn khỏe mạnh như thường.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra.
Cả vùng không gian nhanh chóng sụp đổ, ba tầng nhà giam sụp đổ từng tầng một.
Theo giác quan của Lưu Ngọc thì toàn bộ quá trình đổ sụp, rơi xuống kéo dài chừng năm, sáu hơi thở.
Trong quá trình này, hắn không biết đã bị đất đá hay “đất bùn” tấn công bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, đất bùn rơi xuống không có nhiều uy lực, rất khó gây nguy hiểm cho tu sĩ Kim Đan.
Chỉ có điều, ở trong hoàn cảnh này, hành động sẽ gặp khó khăn.
“Ầm ầm!”
Sau năm, sáu hơi thở, động tĩnh bên tai dần dần nhỏ lại.
Đất đá rơi từ bên trên xuống cũng giảm tần suất xuống mức tối thiểu, không còn ảnh hưởng tới hành động.
Mặc dù chỉ kéo dài mấy hơi, nhưng trong thần thức của Lưu Ngọc, trước mắt đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vách tường, bậc thang, đường hầm, ánh sáng…
Tất cả dấu vết của con người và tia sáng như ẩn như hiện ở tầng ngầm thứ nhất và thứ hai đều biến mất.
Trong tầm quan sát của thần thức, một không gian rộng chừng mười mấy dặm bỗng xuất hiện trước mắt.
Bốn phía trống trải và tối tăm, không gian ngập đầy bụi bặm.
Ba tầng nhà giam sụp đổ xong, phạm nhân cấp thấp Luyện Khí, Trúc Cơ đã chết hết bảy, tám phần, tiếng ồn đinh tai nhức óc bên tai dần lắng lại.
“Ba tên Kim Đan thủ vệ tiên ngục còn sống sót lại giở chiêu gì đây?”
Trong lòng Lưu Ngọc có rất nhiều suy nghĩ, thần thức mạnh mẽ với tầm quan sát rộng tới một trăm năm mươi dặm nháy mắt lan tới mọi ngóc ngách trong không gian tối om.
Hắn lập tức thu được toàn bộ chi tiết về không gian.
Mặc dù đội ngũ bị nhiễu loạn nhưng trong tình huống hỗn loạn vừa rồi, các thành viên cũng không bị tập kích.
Có lẽ thủ vệ tiên ngục xét thấy chênh lệch thực lực của song phương nên không thừa cơ ra tay, chỉ đơn thuần muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ.
“Bày ra thế trận lớn như thế, không tiếc phá hủy ba tầng nhà giam, có lẽ vẫn còn chiêu lợi hại hơn đang chờ ở đằng sau.”
“Tóm lại nơi đây không thích hợp ở lâu.”
Suy nghĩ này lóe lên trong lòng hắn, cảm giác nguy cơ vẫn còn nguyên, sắc mặt Lưu Ngọc dần nặng nề.
Hiện thời, hắn lập tức truyền âm cho mọi người, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị đi tiếp.
Thế nhưng, đội ngũ mới vừa tụ tập lại cùng một chỗ, đang định phi độn lên trên thì một luồng sóng ẩn chứa năng lượng cực mạnh chợt tràn ngập cả vùng không gian trong nháy mắt.
Dưới tác động của loại uy lực này, thân hình của mọi người khựng lại, nhất thời không khỏi thắc mắc.
“Hơi thở này rất giống “Hắc Thủy Động U trận”!”
“Nhưng về mặt uy lực thì hình như yếu hơn không chỉ một bậc?”
“Không phải là…”
Khoảnh khắc luồng sóng xuất hiện, Lưu Ngọc lập tức hơi biến sắc, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.
Thần thức của mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn lên bên trên, nơi đợt sóng vừa mới phóng tới.
“Tí tách.”
Một giọt nước màu đen bỗng xuất hiện trên trời rồi rơi xuống bóng đêm sâu không thấy đáy.
Giọt nước màu đen này có chứa chất kịch độc, phát ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
“Xèo xèo!”
Nước đi đến đâu, đất đá bị ăn mòn tới đó rồi chảy xuyên qua chỗ bị ăn mòn, phóng ra hơi thở màu đen mờ mờ.
“Tí tách tí tách.”
Chỉ trong vòng một hơi thở ngắn ngủi, giọt nước màu đen ngày một nhiều, lít nha lít nhít rơi từ bên trên xuống tới nơi thấp nhất của vùng không gian này.
“Tí tách!”
Theo thời gian, giọt nước màu đen trở nên dày đặc, trút xuống như một cơn mưa to.
“Á á!”
Trong đội ngũ có một tu sĩ Tử Cân quân không kịp phản ứng, miệng bất giác hét lên thảm thiết.
Làn da bị giọt nước màu đen chạm phải nháy mắt chuyển sang màu tím đen, máu thịt nhanh chóng thối rữa, ảnh hưởng tới việc điều động pháp lực.
May mà người này kịp thời dựng vòng bảo hộ bằng pháp lực lên nên mới tránh bị tổn thương thêm.
“Xèo xèo!”
Thế nhưng, giọt nước bám lên vòng bảo hộ bằng pháp lực vẫn không ngừng ăn mòn vòng bảo hộ, Linh lực bị xói mòn rất nhanh.
Toàn bộ vòng bảo hộ nhanh chóng mất ổn định.
Có thể quan sát được bằng mắt thường, Linh quang của vòng bảo hộ pháp lực của tên tu sĩ này nhanh chóng tối đi, không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Không chỉ mình tu sĩ này mà tất cả tu sĩ Tử Cân quân vừa được cứu ra đều không có Pháp Bảo, phải đối mặt với nguy cơ bị “mưa đen” ăn mòn nhục thân.
“Không hay rồi!”
Thấy vòng bảo hộ bằng pháp lực không cầm cự được bao lâu nữa, bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Thanh tới tấp lấy Pháp Bảo ra ngăn cản cơn mưa đen.
“Xèo xèo!”
Thế nhưng, độc tính của “mưa đen” mạnh ngoài sức tưởng tượng.
“Ù ù.”
Hễ giọt mưa chạm vào Pháp Bảo là bản thể của Pháp Bảo nhanh chóng tối đi, uy thế cấp tốc suy yếu, run rẩy như thể gào thét, bốc lên từng sợi khói đen.
Có tu sĩ thử sử dụng pháp thuật thần thông ngăn mưa đen nhưng không hề có ngoại lệ nào, tất cả pháp thuật thần thông đều không bay được bao xa đã bị cơn mưa đen chứa chất kịch độc ăn mòn gần như toàn bộ.
Trong tình cảnh như vậy, bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê đành phải luân phiên nhau sử dụng Pháp Bảo, pháp thuật, thần thông để ngăn mưa đen.
Thế nhưng làm như vậy thì chỉ có thể bảo vệ được mỗi mình mình là đã hết sức, hoàn toàn không rảnh bận tâm tới người khác.
Không có Pháp Bảo, Kim Đan lại bị phong ấn, không thể sử dụng bản mệnh thần thông, tu sĩ Tử Cân quân chỉ có thể sử dụng pháp thuật ngăn cản mưa đen.
Pháp lực nhanh chóng tiêu hao, mưa rơi càng lúc càng lớn, tình cảnh của bọn họ ngày càng nguy ngập.
“Keng keng keng!”
Lưu Ngọc xòe tay trái hướng lên trời, pháp lực Hạo Nguyệt mang theo “Thái Âm lực” tạo thành một bức màn ánh sáng tỏa ra hơi lạnh cực độ.
Mưa đen chạm vào quang ảnh ngân bạch còn chưa kịp phát huy độc tính đã bị hơi lạnh cực độ đóng băng.
Thế nhưng, bản thân mưa đen không ngừng tuôn rơi cũng ẩn chứa uy lực không nhỏ, việc duy trì quang ảnh ngân bạch cũng tốn khá nhiều sức nên hắn không thể mở rộng phạm vi bức màn quá rộng.