Chương 1830 Trời long đất lở, mưa đen kịch độc(3)
Bọn Hứa Hạo Nhiên ở gần đó thấy vậy lập tức núp vào dưới quang ảnh ngân bạch, thở hắt ra một hơi.
Nhưng trong số hai mươi mốt tên tu sĩ Tử Cân quân, vẫn còn mười người đang ở bên ngoài, chịu đựng thử thách mưa đen kịch độc.
Với thực lực hiện tại của bọn họ, tính mạng sẽ nguy ngập bất kỳ lúc nào.
Có vẻ như cơn “mưa đen” này là do “Hắc Thủy Động U trận” tạo ra hoặc ít nhất cũng là mượn một phần sức mạnh của trận pháp này, khó có thể ngăn cản bằng phương pháp thông thường.
Ngay cả Pháp Bảo mà tiếp xúc trực tiếp thì uy lực cũng giảm mạnh.
Lạc Nhật Kim Hồng thương được uẩn dưỡng hơn trăm năm, chẳng dễ gì mới có được sức mạnh như ngày hôm nay, đương nhiên Lưu Ngọc không muốn để Pháp Bảo bản mệnh của mình bị hư tổn.
Cho nên ngay khi phát hiện ra vấn đề, hắn đã cất nó vào trong đan điền.
Đồng thời, căn cứ vào tiền lệ “Băng Phách Hàn Tức trận” áp chế “Hắc Thủy Động U trận”, sử dụng pháp lực Hạo Nguyệt tạo ra quang ảnh ngân bạch.
“Có lẽ Pháp Bảo phòng ngự cao cấp “Tử U liên” có thể ngăn cản mưa đen mà không bị hề hấn gì.”
“Nhưng bảo vật này quá quan trọng, với thực lực hiện tại của mình, dù thế nào đi nữa cũng không thể dùng nó trước mặt người khác, nếu không hậu quả khó mà lường hết được!”
Lưu Ngọc nhanh chóng động não, lập tức truyền âm cho tất cả tu sĩ trong đội ngũ đội mưa bay lên trên.
Theo ký ức thì lúc này đội ngũ đã tới khá gần lối ra, chẳng bao lâu nữa là có thể rời khỏi nhà giam.
Mọi người trong đó có cả Lưu Ngọc đều phải chịu đựng cơn mưa đen xối xuống, pháp lực nhanh chóng tiêu hao.
Tuyệt đối không thể tiếp tục dừng lại ở đây quá lâu, nếu không chẳng mấy chốc sẽ không còn sức phản kháng. …
“Vù vù!”
Lúc này, mọi người đội cơn mưa đen dày hạt trên đầu, cắn răng tiếp tục bay lên trên.
“Dùng tới chiêu này, e là tất cả tu sĩ trong nhà giam không còn ai may mắn thoát nạn nữa.”
“Để chặn đường chúng ta, không tiếc giết hết tất cả tu sĩ, thực sự tàn nhẫn.”
“Hắc Sơn tiên ngục đúng là mạnh bạo!”
Trong lúc phi độn, Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ.
Trong không gian tối tăm, trống trải, giọt nước màu đen ban đầu chỉ như mưa phùn, sau đó nhanh chóng hóa thành cơn mưa rào tầm tã.
Ba mươi mốt tu sĩ vừa sử dụng mọi cách để chống lại cơn mưa đen vừa phải cố gắng phi độn lên trên.
Mỗi phút mỗi giây đều tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Nếu có gì sai sót thì có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn!
“Tí tách!”
Càng lên cao, cơn mưa đen kịch độc càng dày đặc, áp lực mọi người phải chịu cũng càng lúc càng lớn.
Một hơi thở, hai hơi thở…
Màn chắn màu bạc che cho một phạm vi không nhỏ, cho dù Lưu Ngọc có pháp lực thâm hậu thì vẫn cảm thấy pháp lực ở chín đại huyệt trong Luyện Thể đang xói mòn nhanh như đê vỡ.
Hắn tu luyện công pháp đỉnh giai còn vậy, nói gì tới các tu sĩ khác.
Các thành viên cốt cán của Bố Y Minh như Quách Phá Vân còn đỡ. Mười tên tu sĩ Tử Cân quân không được Lưu Ngọc che chở đã bắt đầu có dấu hiệu không cầm cự nổi.
Theo thời gian, bọn họ dần tụt lại phía sau, ngày càng cách xa đội ngũ, tốc độ bay lên cũng ngày càng chậm.
Ở trong loại hoàn cảnh này, mỗi phút mỗi giây, pháp lực đều đang tiêu hao nhanh chóng.
Nhất định phải liên tục không ngừng dùng các biện pháp khác nhau để chống lại cơn mưa đen, bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê hoàn toàn không có sức để quay lại cứu những người kia.
Còn bọn Hứa Hạo Nhiên thì lúc này đây lại càng không có thực lực để làm vậy, bọn họ không cách nào tách khỏi Lưu Ngọc để hành động một mình.
Bọn họ biết rõ, nếu quay lại thì rất có thể sẽ một đi không trở về!
Không ngoài dự đoán, chỉ mới ba hơi thở trôi qua, đội ngũ bay thêm chưa được hai dặm đã có tu sĩ Tử Cân quân không gắng gượng nổi.
“Á á!”
Pháp thuật bị đứt đoạn, vòng bảo hộ bằng pháp lực bị mưa đen ăn mòn gần hết, nhục thân của một vị tu sĩ Tử Cân quân lập tức lộ ra dưới màn mưa màu đen.
“Tí tách.”
“Xèo xèo…”
Nháy mắt, y phục của người này đã bị nước mưa đen ăn mòn.
Trên nhục thân của tu sĩ Kim Đan xuất hiện những lỗ máu nhìn thôi đã đủ giật mình nhanh chóng hóa thành màu tím đen kỳ dị.
Chớp mắt, toàn thân hoàn toàn đổi khác.
“Vù.”
Người này không thể tiếp tục ngự không phi hành nữa, cứ thế ngã xuống dưới, biến mất vào trong bóng đêm sâu không thấy đáy.
Theo những gì mọi người cảm nhận được, hơi thở sinh mệnh của người này nhanh chóng yếu đi, chẳng bao lâu sau thì hoàn toàn biến mất.
Thấy tình cảnh này, có tu sĩ ánh lên niềm đau khổ và không đành lòng trong mắt nhưng dưới cơn mưa đen xối xả, bọn họ lại chẳng thể làm được gì.
“Cổ Thành đạo hữu…”
Bên dưới tấm chắn màu trắng bạc, thấy đồng đội ở chung sớm chiều chết oan chết uổng, bọn Hứa Hạo Nhiên há miệng ra muốn nói lại thôi.
Lưu Ngọc duy trì tấm chắn, sắc mặt nặng nề, chỉ khẽ lắc đầu tỏ ý bất lực.
Thực ra, đương nhiên là hắn có năng lực cứu người kia.
Nhưng cơn mưa đen kịch độc đột nhiên xuất hiện này khiến người ta không khỏi nghĩ tới khả năng “Hắc Thủy Động U trận” sắp phục hồi.
Trong tình huống này, mỗi một hơi thở đều cực kỳ quan trọng.
Đương nhiên Lưu Ngọc không muốn lãng phí thời gian vì mấy tên tu sĩ Tử Cân quân, đẩy mình vào hiểm cảnh.
Dù sao mục tiêu chính của chuyến này là Hứa Hạo Nhiên, chỉ cần mang được người này bình an thoát ra ngoài thì dù những tu sĩ khác có thương vong tương đối nhiều chắc hẳn cũng vẫn được xem là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, hắn túa mồ hôi khắp mặt để duy trì tấm chắn màu trắng bạc, ra vẻ mình đã dốc hết toàn lực, dù là ai đi nữa cũng không thể bắt bẻ được gì.
Cơn mưa đen này hết sức kỳ dị, những người khác lại không biết rốt cuộc Lưu Ngọc duy trì tấm chắn màu trắng bạc này khó khăn cỡ nào nên đương nhiên không thể nói được gì.
“Á á!”
Chưa phi độn được bao xa thì đằng sau lại vang lên tiếng hét thê thảm một lần nữa.
Một vị tu sĩ Tử Cân quân khác lại không kiên trì nổi, nhục thân lộ ra dưới cơn mưa đen kịch độc, tiếng kêu thảm thiết chìm sâu vào trong màn đêm, hơi thở sinh mệnh nhanh chóng yếu đi.
Khi bọn họ bay lên được thêm năm dặm, trông thấy chùm sáng đại biểu cho cửa ra của tiên ngục thì áp lực bọn họ phải chịu cũng tăng lên mấy lần.
Giống như sự ngã đổ của những quân bài domino, từng tu sĩ Tử Cân quân lần lượt không kiên trì nổi, rơi vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Có người liên tục kêu rên, ánh mắt ngập tràn sợ hãi; có người vẫn ôm hy vọng được đồng đạo ra tay cứu giúp; có người nhận thức rõ hiện thực, từ đầu chí cuối đều không kêu một tiếng, như thể nhục thân không hề thấy đau đớn.
Khi cái chết cận kề, những tu sĩ khác nhau lại có những biểu hiện khác nhau.
Dưới cơn mưa đen kịch độc xối xả, chỉ vài tích tắc ngắn ngủi, đội ngũ đã giảm mất gần một nửa quân số, tu sĩ Tử Cân quân mà bọn họ cứu ra đã chết mất mười người.
Ngoại trừ mười một người nhóm Hứa Hạo Nhiên được quang ảnh ngân bạch che chở, những người còn lại không có ai may mắn sống sót.
Còn chín người bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê, mặc dù tu vi thâm hậu, thực lực không tồi, nhưng dưới cơn mưa đen kịch độc, hơi thở của bọn họ dần dần cũng bắt đầu bất ổn.