Chương 1831 Tử thương thảm trọng, thoát khỏi hiểm cảnh
Xem ra, chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.
Thế nhưng, may mắn thay, cửa ra đã gần trong gang tấc!…
“Tí tách!”
“Bộp bộp bộp!”
Mưa tầm tã, các loại Linh quang vẫn ngoan cường sáng lên trong bóng tối, liên tục tối đi rồi lại sáng lên như cỏ dại đốt mãi không hết.
Đội ngũ đã giảm bớt chỉ còn hai mươi mốt người đội cơn mưa đen kịch độc chậm rãi tới gần nguồn sáng.
Một dặm, nửa dặm, năm mươi trượng…
Cửa ra càng ngày càng gần, bọn Lưu Ngọc cũng càng ngày càng cảnh giác hơn.
Bọn họ không hề quên thủ vệ Kim Đan vẫn còn ba con cá lọt lưới.
Thế nhưng, mãi tới khi cả đội trở lại mặt đất, cuộc tập kích như trong dự đoán vẫn không hề thấy đâu, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của thủ vệ Kim Đan.
Lối đi quen thuộc hiện ra trước mắt, vì cả vùng này bị đổ sụp trên phạm vi rộng nên đoạn đường đằng sau đã biến mất.
Chỉ còn lại một tảng đá xanh lẻ loi lơ lửng ở bên ngoài và lối đi đằng trước dài chừng mười trượng.
Linh quang rực rỡ nhiều màu thỉnh thoảng lấp lóe nên lối đi không đến nỗi quá tối, cửa ra của tiên ngục đã gần trong gang tấc.
“Lạch cạch.”
Đặt chân lên tảng đá xanh treo lơ lửng ở bên ngoài, nhìn thấy lối đi quen thuộc, gánh nặng trong lòng mọi người lập tức tan biến.
Đến được đây rồi, chỉ cần đi thêm mấy chục trượng nữa là sẽ tới chỗ cửa sắt màu đen lúc tới đây.
Có thể nói, chỉ còn một chút nữa thôi là bọn họ sẽ thoát khỏi hiểm cảnh rồi.
Thần thức của bọn họ đã có thể trông thấy xác chiếc cổng sắt màu đen và một vài cảnh tượng ở bên ngoài.
Lối đi cách đó không xa, mặc dù mưa càng ngày càng lớn nhưng tạm thời không ảnh hưởng tới nơi đó.
Khoảng cách chỉ chừng bốn, năm trượng mà xa xôi như thể hai thế giới!
“Vù!”
Sau khi xác nhận đã an toàn, Lưu Ngọc hủy bỏ quang ảnh ngân bạch, thở hắt ra một hơi khí đục.
Trong vòng khoảng mười hơi thở dưới cơn mưa đen kịch độc, pháp lực Luyện thể của hắn đã tiêu hao bốn phần mười, có thể thấy cơn mưa đen có vẻ không có gì đáng chú ý này có uy lực lớn cỡ nào.
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là do phải che chở cho bọn Hứa Hạo Nhiên nên phải cố gắng mở rộng quang ảnh ngân bạch hết cỡ.
Bọn Quách Phá Vân còn tiêu hao nhiều pháp lực hơn nhiều, uy thế quanh người đã sụt giảm chỉ còn gần một nửa so với thời điểm mạnh nhất.
Trái lại, bọn Hứa Hạo Nhiên được Lưu Ngọc che chở nên không tiêu hao nhiều pháp lực.
Chỉ có điều, đồng đội liên tiếp qua đời là một cú sốc không nhỏ với bọn họ.
Không ít người đỏ hoe hai mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm nơi cơn mưa đen kịch độc rơi xuống, cảm thấy khó lòng chấp nhận nổi hiện thực.
Biến cố tới quá bất ngờ, chỉ trong vòng khoảng chừng mười hơi thở ngắn ngủi đã có liên tiếp mười đồng đội qua đời!
“Ôi!”
Sau khi tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, mấy tu sĩ cốt cán của Bố Y Minh hít một hơi không khí lạnh.
Bọn họ không có phương pháp nào có thể ngăn cản mưa đen kịch độc hữu hiệu như quang ảnh ngân bạch nên đành phải luân phiên vận dụng các cách khác nhau, cố gắng chắn cơn mưa đen rơi xuống, hiệu quả không được tốt cho lắm.
Có một vài thành viên cốt cán không nỡ để Pháp Bảo bị hư hao nên không chịu sử dụng Pháp Bảo, trong quá trình phòng ngự, không khỏi phát sinh một vài lỗ thủng, bị một ít mưa đen rơi vào người.
Lúc tinh thần và cơ thể đều đang căng thẳng cao độ thì không hề cảm thấy gì.
Nhưng lúc này, tinh thần vừa thả lỏng, những cơn đau liên tục ập tới làm bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bất tri bất giác, những nơi mà mưa đen rơi trúng, máu thịt đã chuyển sang màu tím đen, cá biệt có chỗ thịt đã hoại tử.
Hơn nữa, khu vực bị hoại tử còn đang lan rộng ra với tốc độ khá nhanh, độc tính đang lan tràn vào trong kinh mạch, đan điền.
Ngay lập tức, mấy thành viên bị thương biến sắc.
Bọn họ cấp tốc bấm pháp quyết chữa thương, dùng pháp lực phủ kín khu vực bị hoại tử, phòng ngừa độc tính tiếp tục lan rộng.
Còn chuyện ép nước mưa đen ra, lúc này không có thời gian để làm, đành chờ tới khi hành động kết thúc.
“Sức mạnh của đại trận tứ giai quả nhiên vẫn quá mạnh so với tu sĩ Kim Đan.”
“Chỉ trích ra một phần nhỏ sức mạnh mà đội ngũ đã tử thương thảm trọng.”
Thần thức Lưu Ngọc quan sát bốn bề, hắn đảo mắt nhìn từng đồng đội, không khỏi khẽ lắc đầu, cảm giác gấp gáp trong lòng càng tăng lên.
Mưa đen kịch độc xuất hiện, trong không gian vốn tồn tại rất nhiều hơi thở của tu sĩ cấp thấp, khí tức sinh mệnh biến mất với tốc độ cực nhanh.
Đến lúc này, dưới đáy không gian mười dặm bên dưới đã không còn tồn tại bất kỳ khí tức sinh mệnh nào nữa.
Trong bóng tối là sự lặng ngắt của cái chết.
“Rất xin lỗi, vừa rồi Cổ mỗ thực sự bất lực, xin lỗi các đồng đạo gặp nạn!”
“Nếu như trước đó, Cổ mỗ liều mạng giết tên thống lĩnh quân thủ vệ thì có lẽ đã không phát sinh thảm kịch vừa rồi…”
Lưu Ngọc chắp tay nói, mặt lộ ra một chút áy náy phù hợp với tình hình.
Mặc dù trong lòng hắn không hề lăn tăn chút nào nhưng nếu lúc này không tỏ ra đau khổ thì có vẻ như không thể chấp nhận được đúng không?
“Mọi chuyện đều đã có số cả rồi!”
“Cổ Thành đạo hữu không nên tự trách, Hạo Nhiên biết đạo hữu đã cố hết sức rồi.”
“Lối ra đang ở trước mặt, những đồng đạo ấy không đi được tới đây có lẽ tất cả đều là chuyện đã được định sẵn từ lâu…”
“Ôi…”
Hứa Hạo Nhiên thôi nhìn màn mưa kịch độc, thầm thì đáp, nét mặt đượm vẻ mất mát.
Nói xong, hắn ta thở dài nặng nề, không hề có ý trách cứ.
Dù sao mọi người đều đã thấy rõ vừa rồi Lưu Ngọc đã làm những gì, quả thực hắn đã “cố gắng hết sức”, không phải là thấy chết không cứu. …
“Đi thôi.”
Sau một thoáng ngắn ngủi sửa soạn lại, Lưu Ngọc phi mình lên không, lóe một cái, biến mất trong lối ra.
Mọi người ở trên tảng đá xử lý vết thương sơ qua mất chừng thời gian hai hơi thở rồi tiếp tục lên đường.
Từng luồng tia sáng biến mất vào trong lối ra, bóng tối nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nước mưa màu đen rơi xuống vẫn không ngừng vang lên.
Thế nhưng, trong cả nhà giam đã hoàn toàn im ắng, rất có thể đã không còn bất kỳ tu sĩ nào sống sót.
“Vù vù.”
Phi độn thật nhanh, chớp mắt một cái, cánh cổng sắt màu đen đã đập vào mắt.
Hộ Thể Diễm Thuẫn ba mặt bao quanh người, bên ngoài cơ thể ánh lên một lớp Linh quang xanh biếc, thần thức luôn luôn quan sát xung quanh.
Lưu Ngọc là kẻ tài cao gan lớn, hắn cứ thế phóng vút qua chỗ cánh cửa sắt màu đen.
Chớp mắt tiếp theo, tầm mắt đột nhiên rộng mở.
Một bức tường băng màu đen đập vào mắt nhanh chóng phóng to lên đã có xu thế tan chảy.
Kịch độc ẩn chứa trong đó là thứ nước đen ngay cả nhục thân của tu sĩ Kim Đan cũng có thể nhanh chóng ăn mòn đang có dấu hiệu lưu động trở lại.
Không bao lâu nữa,“Hắc Thủy Động U trận” sẽ khôi phục hoàn toàn.
“Vù vù!”
Thấy tình cảnh này, tia sáng của Lưu Ngọc không hề dừng lại mảy may, phóng thẳng qua chỗ lỗ hổng của bức tường băng màu đen.
Sau khi xuyên qua bức tường băng màu đen rồi, hắn mới dừng lại, nhìn về phía bọn Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê, Hứa Hạo Nhiên.
Tảng đá lớn trong lòng lúc này cuối cùng cũng tan biến, không cần phải lo lắng bị vây trong Hắc Sơn tiên ngục nữa.