← Quay lại trang sách

Chương 1832 Tử thương thảm trọng, thoát khỏi hiểm cảnh(2)

Thành công cứu được Hứa Hạo Nhiên ra, mặc dù hai mươi mốt tu sĩ Kim Đan của Tử Cân quân đã thiệt mạng mất gần một nửa nhưng dẫu vậy, nhiệm vụ vẫn được coi là đã thành công tốt đẹp.

Dù sao tình hình trong Hắc Sơn tiên ngục thế nào không ai rõ, có thương vong về người là chuyện không thể tránh khỏi.

Trong quá trình cố gắng cứu viện, mặc dù bị chặn đường mấy lần nhưng Lưu Ngọc đều vượt qua nhờ thực lực mạnh mẽ áp đảo.

Trong cảm nhận của hắn, mọi chuyện quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có cảm giác không chân thực.

“Cũng đúng, có lẽ đây mới là tình huống bình thường.”

“Dù sao thực lực của mình lúc này đã thực sự là “cấp Thánh Tử” rồi.”

“Nếu như dốc hết toàn lực thì lọt vào được tới top mười Chân Nhân bảng mà không gặp ai là đối thủ mới là bình thường.”

“Đối với tu sĩ bình thường thì ba lần chặn đường này đã là thập tử nhất sinh.”

“Nếu không có mình thì nhiều khả năng lần hành động này sẽ thất bại.”

Lưu Ngọc nghĩ lại, trong lòng lập tức thấy thoải mái.

Điều duy nhất hắn dè chừng chỉ có “Hắc Thủy Động U trận” trước mặt.

Còn trận pháp cơ quan trong tiên ngục là uy hiếp trí mạng với tu sĩ Kim Đan bình thường nhưng lại chẳng đáng để hắn để vào mắt.

Ngay cả cơn mưa đen kịch độc sau cùng, dựa vào “Tinh Thần chân thân” tam giai hậu kỳ, hắn hoàn toàn có thể cầm cự được một khoảng thời gian dài.

“Tí tách.”

Lúc bọn họ đi, thời tiết khô ráo, không hề có chút dấu hiệu đổ mưa nào nhưng khi bọn họ trở về mặt đất, bầu trời đêm lại đổ mưa nhỏ.

Nước mưa làm nhòe tầm mắt, cũng át bớt tiếng động khác đi nhiều.

Nhưng trong Linh Giác của Lưu Ngọc, gợn sóng mang uy lực kinh khủng do mấy tên Nguyên Anh chân quân đánh nhau tạo ra dù cách hơn mười dặm cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Ha ha!”

Thoát khỏi hiểm cảnh, các tu sĩ Tử Cân quân trong đó có Hứa Hạo Nhiên đều mừng rỡ ra mặt, không nhịn được ngẩng mặt lên trời cười to.

Có người còn bỏ luôn vòng bảo hộ bằng pháp lực, để nước mưa thấm ướt áo tù nhân, dường như muốn xối sạch đi những chuyện đã qua.

Có người nhắm mắt dang hai cánh tay, mặc cho nước mưa cọ rửa khuôn mặt như thể ôm lấy cuộc đời mới.

Có người nét mặt buồn bã, hai mắt ướt lệ, có lẽ là không quên được chuyện quá khứ hoặc nhớ thương đồng đội đã mất.

Nhưng bất kể thế nào đi nữa, bọn họ đều đã chịu đựng vượt qua những màn đánh đập tra tấn của tu sĩ Càn Đình, vượt qua năm tháng tối tăm dài đằng đẵng.

Trải qua cơn mưa đen kịch độc, cuối cùng cũng lấy lại được tự do!

“Aaa!”

Dưới cơn mưa, có tu sĩ không nhịn được ngửa mặt lên trời hét một tràng dài, mặc sức trút hết muôn vàn cảm xúc trong lòng ra.

Thấy vậy, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, mặc dù hắn cũng phần nào thấu hiểu tâm trạng kích động của bọn họ.

Hiện tại đã tương đối an toàn, Càn Đình chân quân còn đang ở nơi xa, dừng lại một lát cũng không sao nên hắn không giục mọi người.

“Đối đầu với thánh địa Càn Đình quả thực khó lòng có được kết cục tốt đẹp.”

“Biết rõ không thể mà vẫn làm nên Tử Cân quân mới nổi danh như thế giữa hàng chục triệu tán tu.”

“Các đạo hữu này thực sự đã nếm nhiều chông gai.”

Yên lặng nhìn chăm chú nhóm Tử Cân quân, ánh mắt Quách Phá Vân trở nên phức tạp, hắn ta truyền âm nói.

Con mắt là cửa sổ của Linh hồn, lúc này, trong đôi mắt người này chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Vừa khao khát khó lòng kìm nổi, vừa áy náy vì không đủ dũng cảm để làm.

Đấu tranh là phải đổ máu hi sinh, không phải tán tu nào cũng có thể có lĩnh ngộ sâu sắc như vậy.

Nghe vậy, Lưu Ngọc gật đầu thật khẽ, khẽ đến mức khó lòng có thể nhìn ra, nhưng hắn không nói gì.

Chỉ bị cầm tù một thời gian, cuối cùng vẫn được cứu ra, kết cục của mười một người nhóm Hứa Hạo Nhiên vẫn còn có thể coi là tương đối tốt đẹp.

Hắn biết, đại đa số tán tu tranh đấu với thánh địa Càn Đình đều chết đi mà chẳng lưu lại chút tiếng tăm nào, hơn nữa còn thường chẳng được toàn thây.

Một khi rơi vào tay thánh địa Càn Đình thì tổ chức sẽ không sai người đi cứu.

Với mức độ chênh lệch thực lực giữa tổ chức tán tu và thánh địa Càn Đình, bọn họ hoàn toàn không có đủ lực lượng để tổ chức giải cứu, có tới cũng chỉ tổ toi mạng uổng công mà thôi.

Như lần này vậy, nếu không có mình, lại không chiếm được thiên thời địa lợi thì chắc chắn tới tám phần, bọn Quách Phá Vân sẽ có đi không có về.

Huống hồ, tổ chức tán tu còn phân chia làm phái cấp tiến và phái bảo thủ, các tổ chức thuộc phái cấp tiến lại không có ràng buộc chặt chẽ với nhau, không thể quy tụ được sức mạnh lại một chỗ.

Con đường để tán tu trở mình vẫn còn xa xôi và gian khổ.

“Xin lỗi các đạo hữu, vừa rồi bọn ta hơi thất lễ.”

Sau chừng mười hơi thở giải tỏa cảm xúc, bọn Hứa Hạo Nhiên dần bình tĩnh lại, thoải mái chắp tay nói.

“Không sao, bọn ta có thể hiểu được tâm trạng của chư vị đồng đạo vào lúc này.”

Lưu Ngọc mỉm cười, xua tay tỏ ý không thành vấn đề.

Hắn lập tức thôi cười, nghiêm mặt lại, nhìn về phía mấy vị Nguyên Anh chân quân đang giao chiến, chậm rãi nói:

“Trước mắt, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.”

“Chư vị đồng đạo đã được cứu ra rồi thì tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Thanh Thủy trưởng lão đã chuẩn bị đường lui kỹ càng, chúng ta phải tới gần chiến trường mới lấy được phương thức rời đi cụ thể.”

Hắn nói xong, nhóm Tử Cân quân tới tấp gật đầu, không có ý kiến gì khác.

Cấm chế trên kim đan vẫn còn chưa được mở ra, hiện tại, thực lực của bọn họ chỉ mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ một chút, đương nhiên mọi chuyện đều phải nghe theo người khác sắp xếp.

“Thu khí tức lại, cố gắng hết sức đừng thu hút sự chú ý của Càn Đình chân quân.”

Nói xong câu đó, Lưu Ngọc gọi pháp lực trong cơ thể mình lên, xông vào trong màn mưa mù mịt, chậm rãi tiếp cận chiến trường Nguyên Anh.

Trong khoảng thời gian này, chỗ Nguyên Anh chân quân hai bên giao chiến cách Hắc Sơn tiên ngục một quãng xa.

Trước mắt, còn cách khoảng chín mươi lăm đến một trăm dặm.

Để tránh tiết lộ thần thức vượt xa cảnh giới của bản thân, hắn không gửi truyền ầm trước mà định tới gần mới truyền âm cho Thanh Thủy chân quân.

Dù sao hắn chỉ mới vừa tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ, nếu phạm vi của thần thức đã lên tới một trăm năm mươi dặm thì thực sự có phần đáng sợ, hắn phải luôn luôn để ý tới vấn đề này.

Bất kể ở khu vực nào thì nguyên thần luôn là phương diện khó thăng cấp nhất, chuyện liên quan tới nguyên thần không phải là chuyện nhỏ.

“Vù vù.”

Trong cơn mưa phùn rả rích, từng tiếng xé gió vang lên, một dãy mười một người lần lượt tiến vào màn mưa, thân hình nhanh chóng biến mất không còn thấy đâu nữa.

Đến lúc này, tu sĩ cấp thấp trên La Phù Sơn mới dám ló đầu ra.

“Ôi…”

Ở trong một góc hẻo lánh bí mật, thống lĩnh thứ hai của quân thủ vệ thấy bọn Lưu Ngọc đã đi xa cũng thở phào nhẹ nhõm.