← Quay lại trang sách

Chương 1833 Tử thương thảm trọng, thoát khỏi hiểm cảnh(3)

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn ta lại chau mày nghĩ xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn sắp tới.

Hắc Sơn tiên ngục gần như đã bị sụp đổ trong chớp mắt cũng không thể ngăn đối phương cứu người, dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không thể thoát được tội thất trách. …

“Vù vù.”

Vì bị nhóm Hứa Hạo Nhiên ảnh hưởng nên đội ngũ không thể bay hết tốc lực, mất tầm mười hơi thở mới đi được hai mươi dặm.

Khi đã tới gần, cách chiến trường Nguyên Anh bảy mươi dặm, Lưu Ngọc xác định vị trí của Thanh Thủy chân quân, hai tay lập tức bấm pháp quyết, gửi một đoạn truyền âm đã được mã hóa.

“Thanh Thủy trưởng lão, vãn bối đã cứu được đồng đạo Tử Cân quân ra thành công, trong đó có Hứa Hạo Nhiên.”

Thần thức của Nguyên Anh lão quái ít nhất cũng phải hai trăm dặm trở lên, muốn thám thính nội dung cuộc trò chuyện bằng thần thức của tu sĩ Kim Đan là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên, nếu không muốn bị nghe trộm thì nhất định phải truyền âm bằng phương thức đặc biệt, không truyền quá nhiều tin tức, chỉ có thể nói ngắn gọn.

Thực ra, với cường độ thần thức của Lưu Ngọc, dù không sử dụng biện pháp đặc biệt thì tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ có muốn nghe trộm cũng chẳng dễ gì.

Nhưng để che giấu thực lực của mình về mặt này, hắn chọn tiếp cận phạm vi bảy mươi dặm và sử dụng biện pháp mã hóa đặc thù.

Thông thường, phạm vi thần thức của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đạt khoảng chín mươi dặm.

Sở dĩ hắn phải đi thêm hai mươi dặm nữa mới truyền âm là vì sóng dư chấn do Nguyên Anh đánh nhau sẽ ảnh hưởng tới việc thần thức lan tỏa.

Màn mưa dày đặc có lẽ cũng gây ảnh hưởng.

Truyền âm xong, cả đoàn người tiếp tục tia sáng, rời xa Hắc Sơn tiên ngục, không tới gần chiến trường Nguyên Anh.

“Nhanh thật…”

“Tìm ra Truyền Tống trận xong thì kích hoạt trước, ba người nhóm lão phu sẽ tới sau.”

Mới phi độn được vài dặm, Lưu Ngọc đã nhận được truyền âm bằng thần thức của Thanh Thủy chân quân.

Nội dung truyền âm chỉ rõ một vị trí nằm trong phạm vi bán kính một trăm dặm tính từ La Phù Sơn, đính kèm với pháp quyết và trình tự kích hoạt Truyền Tống trận.

“Truyền Tống trận?”

“Phải, với trình độ có thể thiết kế ra đại trận tứ giai “Băng Phách Hàn Tức trận” thì có thể thấy rằng.”

“Trình độ trận pháp của Thanh Thủy chân quân rất có thể đã đạt tới “cấp Tông Sư”.”

“Truyền Tống trận đúng là cách tốt nhất để thoát khỏi truy kích.”

Lưu Ngọc nhanh chóng tiêu hóa thông tin, không chần chừ chút nào, lập tức tia sáng chuyển hướng.

Căn cứ theo chỉ dẫn của Thanh Thủy chân quân, bay tới vị trí của Truyền Tống trận.

Bọn Quách Phá Vân, Hứa Hạo Nhiên thấy vậy, tia sáng cũng chuyển hướng đuổi theo.

Sắc trời u ám, màn mưa tầm tã nhưng không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Dựa theo tin tức thu được, Lưu Ngọc không ngừng điều chỉnh phương hướng, nhanh chóng tiếp cận vị trí Truyền Tống trận.

Mặc dù thành công cứu được tu sĩ Tử Cân quân, nhưng lúc này cách thời gian bắt đầu hành động đã qua một khoảng thời gian dài.

Tu sĩ cấp cao Càn Đình có lẽ đang trên đường đuổi tới, mỗi một hơi thở qua đi đều không được trì hoãn.

“Vù vù.”

Trong màn mưa, hai mươi mốt người thu liễm tia sáng, tựa như u linh xuyên qua bầu trời đêm.

“Chính là nơi này!”

Hai mươi hơi thở thoáng chốc đã qua, phía trước là một tòa núi hoang bốn phía đều là đầm lầy, Lưu Ngọc hơi khựng người lại.

Dựa theo tin tức Thanh Thủy chân quân cung cấp thì Truyền Tống trận được đặt ở nơi này.

Ra hiệu cho đám người Quách Phá Vân, Hứa Hạo Nhiên, sắc mặt Lưu Ngọc nghiêm nghị, nhanh chóng hạ xuống một vùng đất bằng trên núi hoang.

Một lúc sau, hai tay của hắn dần phát sáng Linh quang màu xanh, chậm rãi bấm pháp quyết.

Liên tiếp mấy chục đạo pháp quyết phức tạp lần lượt rơi vào từng chỗ đất bằng trông khá tầm thường trên núi hoang.

“Vù vù vù…”

Sau một lúc bình tĩnh thì mặt đất trống trải lại run lên nhè nhẹ, từng đạo Linh quang màu trắng xuyên thấu qua bùn đất nổi lên.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người từng đạo trận văn liên tiếp hiện ra, hỗ trợ lẫn nhau, hình thành một “Thế” đặc thù.

Chỉ vài hơi thở qua đi lập tức xuất hiện hình dáng của Truyền Tống trận.

“Đúng rồi, quả nhiên là Truyền Tống trận!”

“Hoàn chỉnh không thiếu sót cái gì, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”

Sau khi lan tràn thần thức ra xem xét, cẩn thận nhìn các chi tiết nhỏ xung quanh Truyền Tống trận, sắc mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười.

Mặc dù không hiểu biết về trận đạo nhưng cưỡi Truyền Tống trận nhiều lần như vậy, cơ bản thì hắn cũng hiểu một ít.

Phán đoán xem Truyền Tống trận này có hoàn hảo hay không thì cũng tương đối đơn giản.

Trước mắt Truyền Tống trận này chỉ có thể truyền tống một khoảng cách ngắn, phạm vi chưa đến ngàn dặm, dựa vào cơ thể mạnh mẽ của tu sĩ Kim Đan có thể ứng đối được.

Dĩ nhiên cũng không cần các loại pháp khí và phù lục đặc thù như “Truyền Tống phù”,“Đại Na Di lệnh”.

Đối với truyền tống thì khoảng cách mấy ngàn dặm không xa, nhưng cũng đủ để thoát thân khỏi sự truy kích của tu sĩ Càn Đình.

Trận này trải qua sự cải tạo đặc biệt của Thanh Thủy chân quân, mặc dù khoảng cách truyền tống không quá xa nhưng mỗi lần truyền tống có thể truyền tống được từ ba mươi, năm mươi người cũng không sao.

Lưu Ngọc thu tay lại, Linh quang trên nhẫn trữ vật lóe lên, Linh Thạch trung phẩm xuất hiện trước người, tiếp lấy rồi khảm vào lỗ khảm Linh Thạch.

“Vù vù.”

Sau khi được Linh Thạch bổ sung Linh lực, toàn bộ Truyền Tống trận run lên nhè nhẹ, từng đạo trận văn liên tiếp sáng lên, quang huy lập tức sáng chói giữa trời đêm.

Khoảng cách truyền tống rất ngắn dùng Linh Thạch hạ phẩm cũng có thể thôi động được.

Nhưng vì đảm bảo vào thời khắc quan trọng sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ là thiếu Linh lực nên Lưu Ngọc vẫn lựa chọn dùng Linh Thạch trung phẩm.

Mấy trăm hoặc là hơn ngàn Linh Thạch cũng chẳng thể vào nổi mắt của hắn vào lúc này.

“Không tệ, trận này có thể sử dụng rồi, có thể tiến hành truyền tống bất cứ lúc nào.”

“Không biết ba vị trưởng lão khi nào có thể đi tới.”

Ở bên cạnh, Quách Phá Vân lộ ra gương mặt tươi cười, sờ râu, vẻ mặt phấn khởi nói.

Dựa theo hứa hẹn của Bố Y Minh trước đó, sau khi hoàn thành lần nhiệm vụ này, hắn ta có thể lấy được Linh vật Kết Anh.

Mặc dù không phải trọng bảo như “tam bảo Kết Anh” nhưng nắm chắc việc ngưng kết Nguyên Anh thêm một phần thì sao Quách Phá Vân có thể không vui chứ?

Đã đi trên con đường thực hiện khát vọng lại có thể thu được phản hồi đầy đủ thì hắn càng vui vẻ hơn.

Trải qua trăm ngàn hiểm trở, khoảng cách thoát khỏi nguy cơ chỉ thiếu một chút nữa thôi, cho nên tu sĩ đều tạm thời quên đi phiền não, trở nên phấn khởi hơn.

Đứng trong Truyền Tống trận, đám người đều không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi ba vị Nguyên Anh chân quân đến.

Một hơi, hai hơi, ba hơi…