← Quay lại trang sách

Chương 1834 Tiến hành giết thầy, không thể tin được

Chỉ là vẫn luôn đợi đến mười mấy hơi thở qua đi, giữa trời đêm cũng không thấy chút động tĩnh nào, trong thần thức cũng không có bất cứ tình huống gì.

Phần hưng phấn này lập tức biến thành lo lắng.

Nhất là thành viên trọng tâm của Bố Y Minh, trong lòng không khỏi lo lắng, lo cho sự an nguy của ba vị trưởng lão.

“Chuyện này… Không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?”

Một thành viên hạch tâm do dự rồi mở miệng.

Lời vừa nói ra bầu không khí giữa họ lập tức trở nên ức chế hơn.

Mặc dù không có ai mở miệng nhưng trong lòng tất cả mọi người đều không nhịn được mà nghĩ đến hướng xấu nhất.

“Cổ Thành đạo hữu, Thanh Thủy trưởng lão có từng nói khi nào đuổi đến không?”

Lại qua thêm vài hơi thở, một thành viên hạch tâm hỏi.

Tu sĩ khác nghe vậy cũng rối rít nhìn qua.

“Chưa từng.”

“Trong đấu pháp chuyện thay đổi chỉ xảy ra thoáng chốc, Nguyên Anh chân quân Càn Đình cũng không phải bình thường, chỉ sợ ba vị trưởng lão cũng cần một cơ hội thích hợp để thoát thân.”

“Chẳng qua Thanh Thủy trưởng lão không bao giờ tính sót, các vị đồng đạo cứ yên tâm đi!”

“An tâm đừng nóng vội, an tâm chờ đợi là được.”

Ánh mắt của Lưu Ngọc liếc qua đám người, sau đó trả lời.

Trên mặt là vẻ bình tĩnh như không, dáng vẻ dường như vô cùng tự tin.

Nhưng thật ra trong lòng của hắn cũng bắt đầu lo sợ bất an, lo lắng xảy ra biến cố bất ngờ.

Truyền Tống trận sẽ không thể thiếu “Độn Không thạch”, cũng đã yên lặng nằm trong trận.

Nhưng trận này do Thanh Thủy chân quân tự tay bố trí, muốn khởi động suôn sẻ thì không thể thiếu pháp quyết khởi động đặc thù.

Thanh Thủy chân quân không biết cân nhắc thế nào mà đoạn pháp quyết đặc thù này lại không nói cho bất kỳ một ai!

Nếu không đến được Truyền Tống trận, nói không chừng Lưu Ngọc cũng lấy cớ “Không làm vướng bận” “Tùy cơ ứng biến” hoặc “Không cẩn thận” mà di chuyển Truyền Tống trận đến vị trí an toàn trước một bước rồi.

Thời gian dần qua đi, lo lắng sự cố bất ngờ xảy ra lại phát sinh, trong lòng mọi người đều nổi lên lo lắng.

Mười hơi, hai mươi, ba mươi hơi thở qua đi…

Thời gian dần trôi qua, kèm theo màn mưa lất phất khiến ánh mắt của mọi người có hơi mơ hồ.

Bên tai chỉ có tiếng động từ mưa rơi, từng tiếng xao động vào trong lòng người.

“Mau nhìn kìa, không phải là trưởng lão sao?”

Bỗng nhiên, một thành viên hạch tâm lên tiếng, chỉ về một phương hướng nào đó.

Đám người nghe vậy mừng rỡ khôn nguôi, rối rít nhìn về phương hướng ngón tay.

Dùng thần thức lan tràn ra ngoài, chỉ thấy bên trong màn mưa là ba bóng dáng như ẩn như hiện.

Mà trước khi tên đồng đạo kia lên tiếng, Lưu Ngọc cũng đã phát hiện ra ba điểm nhỏ này, Linh Giác hơn người dùng toàn lực lan tràn ra xem xét.

“Linh áp cấp độ Nguyên Anh còn có khí tức khá quen thuộc, hẳn là ba người Thanh Thủy chân quân.”

Cho dù ngoài phạm vi thần thức quan sát nhưng Linh Giác của hắn vô cùng nhạy cảm, vẫn có thể cảm giác được ba luồng Linh áp cấp độ Nguyên Anh và chút khí tức quen thuộc kia.

Trừ cái đó ra, ba vị Nguyên Anh chân quân Càn Đình lại không thấy tăm hơi.

“Đúng là ba người Thanh Thủy chân quân.”

“Nhưng ba tên chân quân Càn Đình đâu, bọn họ thoát khỏi thế nào vậy?”

“Dựa vào thực lực đánh bại họ ư?”

“Hay là sử dụng thủ đoạn nào đó tạm thời ngăn chặn ba người kia?”

Lại qua chừng nửa hơi thở, cuối cùng Lưu Ngọc cũng xác định được thân phận của ba người đến, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.

Nhưng từ tình huống giao chiến của hai bên mà xem, hắn vẫn luôn hướng về loại phương pháp phía sau hơn.

Chẳng qua thủ đoạn gì đi nữa thì lúc này đã không còn quan trọng rồi.

Quan trọng là Thanh Thủy chân quân đến thì cuối cùng Truyền Tống trận cũng có thể mở, mình cũng có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.

Trong Linh Giác, ba luồng Linh Giác cấp độ Nguyên Anh càng lúc càng rõ ràng.

Ba hơi trước vẫn còn ngoài trăm dặm nhưng chỉ thoáng ba hơi sau đã như ẩn như hiện kề bên.

Sau ba hơi thở nữa đã tiến vào trong phạm vi mười dặm.

Tốc độ bay của tu sĩ Nguyên Anh vượt xa đám tu sĩ Kim Đan, nhất là khi ở trạng thái bộc phát toàn bộ lực lượng.

Đến lúc này, ba điểm sáng kia đã vô cùng rõ ràng, trong thần của đám người cũng có thể quan sát được ba người Thanh Thủy chân quân.

Đồng thời thở dài ra một hơi, trên mặt của đám người cũng hiện ra ý cười nhu hòa.

“Vèo vèo.”

Trong màn mưa tầm tã nương theo luồng Linh áp Nguyên Anh càng lúc càng rõ ràng, ba tia sáng nhanh chóng lướt qua.

Có lẽ chưa đến vài hơi thở nữa thì đã có thể đến chỗ Truyền Tống trận trên núi hoang.

Chỉ là trong lúc đám người đang vui mừng hớn hở, giữa trận lại xảy ra tình huống bất ngờ!

Áy náy, giãy giụa, do dự…

Trong màn mưa, ba tia sáng nhanh chóng bay đi chính là Minh Kính trưởng lão vừa tấn thăng Nguyên Anh, trong mắt lóe lên đủ loại thần sắc, cuối cùng lại hóa thành vẻ kiên định.

Sắc mặt biến hóa khác thường, ngay cả Thanh Thủy chân quân và vị Nguyên Anh trưởng lão khác cũng chưa từng nhận ra.

Đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trong lúc lơ đãng Minh Kính nâng tay trái lên nhắm ngay sư tôn của mình.

Thoáng chốc trong tay áo của lão chớp động một luồng Linh lực khó lòng nhận ra đang dao động.

Một cây châm toàn thân đen nhánh nhỏ như sợi tóc lặng yên không một tiếng động bắn ra khỏi tay áo của lão, bắn về phía Thanh Thủy chân quân gần đó.

“Đừng.”

Linh lực của Pháp Bảo hắc châm gần như không hề dao động, lúc kích phát cũng không có động tĩnh, mà đối với đệ tử thân truyền của mình, Thanh Thủy chân quân gần như không có phòng bị.

“Phụt…”

Dưới sự khinh thường, Pháp Bảo hắc châm lập tức trúng vào người Thanh Thủy chân quân, xuyên qua khỏi đan điền rồi xuyên qua cơ thể ra ngoài.

“Ngươi…”

Lỗ hổng cực kỳ nhỏ, khi Thanh Thủy kịp phản ứng thì trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên dường như khó có thể tin.

Cả đời lão dạy bảo vô số đồ đệ, ánh mắt nhìn người luôn rất chuẩn, trước giờ cũng không thể nào ngờ tới, đệ tử thân truyền sớm chiều chung đụng sẽ phản bội mình.

Đồng thời còn ra tay với mình, lại mưu toan giết thầy!

“Nghiệt súc!”

Một thoáng qua đi, tên Nguyên Anh chân quân khác phản ứng kịp thì vẻ mặt cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.

Bà ta thôi động Chân Bảo dùng toàn lực đánh tới, lúc này mới ép Minh Kính lùi về sau.

“Vì sao chứ?”

Trong mắt hiện ra tơ máu, tiếng nói của Thanh Thủy chân quân khàn khàn, giọng điệu tràn ngập sầu não khó hiểu.

Cho đến lúc này, lão cũng không thể tin được, đệ tử thân truyền mình tự tay nuôi lớn lại làm ra chuyện mưu toan giết thầy đại nghịch bất đạo như vậy!

Lão hy vọng rằng Minh Kính là bị ép buộc hoặc có nỗi khổ tâm trong lòng!

Nước mưa che mờ ánh mắt, lúc này trong mắt Thanh Thủy chân quân dáng vẻ của Minh Kính đã hơi mơ hồ.

Bây giờ nghĩ lại dường như đã khác rất nhiều so với trong trí nhớ.

Trong lúc vô tình vậy mà đã thay đổi hoàn toàn!