Chương 1835 Tiến hành giết thầy, không thể tin được(2)
Pháp Bảo hắc châm kia không biết là vật gì, một kích này Thanh Thủy chân quân nhận phải thì cả Linh áp và uy thế đồng loạt hạ xuống một khoảng lớn, khó khăn lắm mới duy trì được trình độ Nguyên Anh.
Đồng thời khí tức còn nhanh chóng trượt dốc, rõ ràng bản thân bị trọng thương nhưng thực lực phải sớm suy giảm mới đúng.
Trong đội ngũ, một Nguyên Anh chân quân khác là một nữ tu với đầu tóc bạc trắng, trên mặt bắt đầu xuất hiện dấu vết lão hóa, đạo hiệu là “Hàn Mai”.
Tuổi tác của Hàn Mai chân quân còn muốn lớn hơn cả Thanh Thủy chân quân, mặc dù hai người không phải đạo lữ nhưng tình cảm hảo hữu cực kỳ tốt.
Có thể nói là cùng nhìn Minh Kính lớn lên.
Lúc này thấy người kia mưu toan giết thầy trong ngực bà ta phập phồng dữ dội, rõ ràng không hề bình tĩnh, trên mặt cũng là vẻ giận dữ không kiềm chế được.
“Vì sao chứ…”
“Bởi vì…”
Minh Kính nói được nửa câu, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ quyệt, bàn tay trái bỗng nhiên nhắm về phía núi hoang phía trước bắn ra thần thông bản mệnh.
Trong thoáng chốc, lòng bàn tay lập tức tỏa ra hào quang mãnh liệt.
“Đừng đừng đừng…”
Mấy ngàn tia sáng màu trắng xuất hiện tựa như tiễn nhanh chóng bắn về phía bọn người Lưu Ngọc và Truyền Tống trận.
Ý đồ hết sức rõ ràng chính là phá hủy Truyền Tống trận, đoạn tuyệt đường lui của đám người.
“Nghiệt súc, ngươi còn chấp mê bất ngộ!”
Hàn Mai chân quân tức muốn rách cả mí mắt, nhưng lúc này đã không cản kịp đạo thần thông kia nữa rồi.
Bà ta chỉ có thể thôi động Chân Bảo có dáng hình hoa mai tạo thành một trận thế huyền diệu chụp vào người Minh Kính, khiến gã không thể xuất thủ với đám người Kim Đan nữa.
“Ầm!”
Dao động của cấp độ Nguyên Anh đột ngột vang lên giữa trời đêm, dù màn mưa đang xối xả cũng không thể nào che lấp.
Mà Thanh Thủy chân quân bị thương nặng, gương mặt hiền lành già nua, lúc này đã trắng bệch như tờ giấy trắng.
Cây hắc châm kia trông không gây ra động tĩnh gì lớn nhưng thật ra đã làm tổn thương căn cơ Nguyên Anh của lão, khiến bản nguyên Nguyên Anh trôi qua nhanh chóng.
Trong đó còn lưu lại một luồng lực lượng âm độc quỷ dị khiến sức lực Nguyên Anh suy yếu không thôi, pháp lực cũng không thể thôi động.
Dưới sự ăn mòn của luồng lực lượng âm độc kia, Nguyên Anh có xu thế vỡ vụn!
Nhưng thương tích trên thân thể lại không bằng một phần vạn trong lòng.
Nếu nói đánh lén sư tôn còn có thể giải thích nhất thời bị xui khiến. Như vậy việc phá hư Truyền Tống trận và ra tay với thành viên hạch tâm tuyệt đối không thể giải thích bằng việc bị quỷ ám được.
Hiển nhiên Minh Kính đã sớm ủ mưu mới có thể tàn nhẫn đánh ra một kích như vậy.
Đồng thời mạch suy nghĩ của gã còn vô cùng rõ ràng, sau một kích thì lập tức tấn công Truyền Tống trận, nhằm phá hủy Truyền Tống trận, chặt đứt đường lui để mọi người không thể đi được.
“Từ đủ loại dấu hiệu có thể thấy Minh Kính đã bị Càn Đình mua chuộc.”
“Nếu hôm nay gã có thể thành công, chắc chắn còn tàn nhẫn hơn cả tu sĩ Càn Đình, thật sự sẽ dùng hết sức chèn ép toàn bộ đồng đạo.”
“Gã còn sống chính là một tai họa bên trong Minh.”
Đệ tử mình kỳ vọng nhất vậy mà phản bội mình chạy đến trận doanh của Càn Đình, Thanh Thủy chân quân vừa nghĩ đến đây thì trong lòng càng thêm khổ sở.
Trong lòng của lão, từng ý niệm dần dâng lên.
“Không được!”
“Không ngờ Minh Kính trưởng lão… Tên tặc tử này lại bị Càn Đình thu mua!”
Nhìn thấy sự cố phát sinh, nhìn một đạo thần thông Nguyên Anh đang đánh tới, sắc mặt đám người trên núi hoang đều lập tức thay đổi.
Nhưng tất cả mọi người còn chưa kịp phẫn nộ, không kịp dùng ngòi bút làm vũ khí thì thần thông Nguyên Anh đã nhanh chóng đến gần.
Từng tia sáng màu trắng không đáng chú ý lại tản ra khí tức cực kỳ sắc bén.
Mỗi một tia sáng đều có dao động uy năng cường đại gần như có thể so với pháp thuật tam giai.
Mà tia sáng màu trắng kia lại có chừng mấy ngàn tia.
Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói mấy ngàn tia sáng màu trắng này tương đương với mấy ngàn đạo pháp thuật tam giai, chỉ trông thấy từ xa đã có cảm giác da đầu tê dại.
Đây chính là chênh lệch tựa như lạch trời giữa hai đại cảnh giới!
Rất rõ ràng Minh Kính mưu đồ từ trước, một kích này không hề nương tay.
“Không được!”
“Một kích này chúng ta nhất định phải đón lấy.”
“Nếu không, một khi Truyền Tống trận bị hủy, đối mặt với sự truy sát của tu sĩ Càn Đình chỉ sợ chúng ta sẽ dữ nhiều lành ít!”
Sắc mặt Lưu Ngọc cũng thay đổi, trong lòng vô cùng căng thẳng, hắn ý thức rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức truyền âm cho tất cả tu sĩ.
Giờ phút này hắn đã xác định, ba chân quân Càn Đình nhất định là bị thủ đoạn nào đó vây khốn.
Nếu không có Truyền Tống trận, tiếp theo tình cảnh bọn họ phải đối mặt còn khó khăn gấp trăm lần.
Tu sĩ Nguyên Anh truy sát cũng không phải chuyện đùa nói chi là còn tu sĩ khác.
Khoảng cách kể từ khi bắt đầu hành động đã qua một khoảng thời gian.
Tu sĩ Càn Đình có lẽ đang trên đường đuổi tới, lúc này bỏ chạy theo hướng nào cũng có nguy cơ đụng đầu đối phương.
Huống chi Minh Kính còn có mưu đồ từ sớm, nói không chừng đã sớm cấu kết với tu sĩ Càn Đình thiết lập thiên la địa võng ở khu vực xung quanh.
Loại tình huống này chỉ có cưỡi Truyền Tống trận mới là phương thức ổn thỏa nhất.
Truyền Tống trận là tự tay Thanh Thủy chân quân bố trí, phương diện an toàn là không cần phải lo.
“Đã hiểu rõ.”
Nhận được truyền âm cũng như ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đám người vốn đang muốn né tránh cũng vội dừng lại, cũng ý thức được tính nghiêm túc của sự việc.
Giống như Lưu Ngọc đã nói, chỉ có cưỡi Truyền Tống trận mới là phương thức rời đi an toàn nhất.
Nhìn thần thông Nguyên Anh đánh tới, dù cả thể xác và tinh thần bọn đều run rẩy nhưng dưới sự kiên trì của Lưu Ngọc, tất cả mọi người vẫn cưỡng ép từ bỏ ý nghĩ trốn chạy, rối rít ra tay ứng đối chính diện.
Một thoáng tiếp theo từng đạo uy thế tam giai Kim Đan liên tiếp hiện ra trên núi hoang.
Linh quang rực rỡ muôn màu chiếu sáng phạm vi mười dặm xung quanh tựa như ban ngày.
Thoáng chốc đã có ba mươi món Pháp Bảo bay lên, đánh về phía vô số tia sáng thần thông màu trắng.
Từng đạo thần thông Kim Đan theo sát phía sau, ngang nhiên đón lấy từng đám tia sáng màu trắng đánh tới.
Vào thời khắc sống còn, Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê và các thành viên hạch tâm không hề giữ lại chút gì, rối rít lấy ra lá bài tẩy của mình.
Các loại thủ đoạn như Pháp Bảo, phù lục có thể lấy ra thì sẽ lấy ra hết.
Giờ khắc này, dù mấy tu sĩ Tử Cân quân như Hứa Hạo Nhiên chẳng còn bao nhiêu sức lực cũng rối rít bấm pháp quyết thi triển pháp thuật tam giai, góp sức chút sức mọn.