← Quay lại trang sách

Chương 1836 Tiến hành giết thầy, không thể tin được(3)

Vào thời khắc nguy hiểm nhất, hai mươi mốt người trong núi hoang đã có chung cảm giác “Trên dưới một lòng”.

“Vèo vèo…”

Hai, ba mươi món Pháp Bảo bay lên, mấy chục đạo pháp thuật thần thông bắn ra, tất cả tu sĩ đều dồn hết sức lực, cố gắng hết sức bảo vệ hy vọng lớn nhất.

Chỉ là dù bọn họ trên dưới một lòng nhưng sự thật vẫn không thể nào thay đổi.

Đám người dốc toàn lực công kích với đạo thần thông Nguyên Anh cùng những tia sáng màu trắng kia đánh tới dù không phải quá tệ nhưng vẫn lộ ra chút yếu ớt.

“Ầm ầm ầm!”

Một thoáng tiếp theo, công kích của hai bên gặp nhau giữa trời đêm, đánh tan màn mưa lất phất, bộc phát ra tiếng nổ đùng đoàng khắp nơi.

Từng món Pháp Bảo phá diệt từng tia sáng màu trắng nhưng còn chưa kịp tập hợp đã bị càng nhiều tia sáng màu trắng bao phủ.

Cuối cùng đám người dốc hết toàn lực cũng chỉ triệt tiêu được một nửa uy năng của thần thông tia sáng màu trắng.

Vẫn có hai, ba ngàn tia sáng tiếp tục đánh về phía Truyền Tống trận trên núi hoang.

Thời khắc nguy cấp này, Lưu Ngọc cũng không thể nương tay nữa.

“Hí…”

Áo bào đen nổ tung, chín huyệt đại trên lồng ngực liên tiếp sáng lên tạo thành đồ án hình tròn hoàn mỹ, lấp lóe Linh quang đỏ rực.

Trong chớp mắt, hắn đã tiến vào trạng thái “Chân thân”, hình thể tăng vọt đến sáu, bảy trượng.

“Ầm!”

Quanh thân Lưu Ngọc phát ra uy thế kéo theo đỉnh phong chưa từng có trước giờ, vượt xa phạm trù cảnh giới Kim Đan của tu sĩ bình thường.

Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay cũng biến lớn đến chừng ba trượng, uy năng được thôi động đến cực hạn, thân thương lại hóa thành màu kim hồng lần nữa.

“Hây…”

Lưu Ngọc khẽ quát một tiếng, thể nội với luyện thể tinh thuần, luyện khí hay pháp lực đều không giữ lại chút gì mà rót vào trong thương.

Sau đó nhằm vào phương hướng tia sáng màu trắng liên tiếp đánh đến.

“Vù vù…”

Mũi thương nở rộ Linh quang, thoáng chốc đã kích phát ra mấy trăm đạo thương mang kim hồng, lít nha lít nhít bay về phía trời cao đối chọi gay gắt với tia sáng màu trắng.

Dưới sự bộc phát không chừa lại gì của Lưu Ngọc, mỗi đạo thương mang đều đạt gần cấp độ uy năng tam giai, đồng thời có tận mấy trăm đạo.

Mặc dù không khoa trương bằng mấy ngàn đạo thần thông Nguyên Anh nhưng đã thể hiện ra đầy đủ phong thái thuộc về riêng mình.

“Ầm ầm!”

Ánh sáng chói mắt nở rộ, tiếng nổ liên hoàn vang vọng bầu trời đêm.

Ba màu linh quang trắng, vàng, đỏ nhuộm mỗi giọt nước mưa thành các màu rực rỡ như thiên địa kỳ quan trăm năm khó gặp. Một đường thương đỏ kim đối đầu với một luồng sáng màu trắng, cả hai cùng hóa diệt.

Khi ánh thương đỏ kim bị tiêu tan, luồng sáng màu trắng bớt đi mấy trăm tia, thần thông Nguyên Anh này lại bị yếu đi không ít.

Sau đòn đánh này, ánh mắt mọi người nhìn về Lưu Ngọc đầy rung động. Nhưng bọn họ không quên mình đang ở đâu, lấy pháp bảo thần thông ra tiếp tục sử dụng phép thuật tam giai để chặn lại thần thông Nguyên Anh. Nhờ vào việc đã quả quyết chặn đánh trước tiên, cho nên mọi người mới có thời gian ra tay lần hai.

“Rầm rầm rầm!”

Phép thuật tam giai bay lất phất lên trời, chỉ trong giây lát đã gặp nhau giữa trời, rồi lại hóa diệt không ít tia sáng trắng. Khi đã hết tiếng nổ, tia sáng trắng kia đã không còn đến một ngàn năm trăm tia. Uy năng của chiêu thần thông Nguyên Anh này cũng chỉ còn lại một nửa.

Nhưng lúc này, tia sáng màu trắng đã tới gần, cách Hoang sơn không đến ba dặm, mọi người đã không kịp bắt đầu vòng công kích kế tiếp.

“Không được, nhất định không thể để truyền tống trận bị hủy!”

Giờ này phút này, trong lòng Lưu Ngọc chỉ còn lại suy nghĩ này.

Chỉ có thoát thân bằng truyền tống trận thì mới có thể bảo đảm không còn sơ hở nào, chứ đã chậm trễ lâu như thế rồi, ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Dù hắn đã chuẩn bị các loại bài tẩy, nhưng đối mặt với sự vây giết của Càn Đình, chưa chắc hắn đã có thể may mắn thoát khỏi!

Nhưng hắn đã tính được uy năng còn lại của thần thông tia sáng trắng kia không đủ để uy hiếp đến tính mạng bản thân.

“Ầm!”

Lưu Ngọc gần như không chút nghĩ ngợi đã vận chuyển pháp lực bay lên trời, chớp mắt thân hình đã bắn ra, dưới con mắt của mọi người, hắn phóng tới thần thông Nguyên Anh.

“Vút vút!”

Chân thân sáu, bảy trượng nhanh chóng phi độn, từng tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, nước mưa ven đường đều bị gạt ra. Tay phải Lưu Ngọc cầm thương, mũi thương sắc bén màu đỏ kim óng ánh linh quang vô cùng, tay trái hắn nắm chặt thành quyền, quyền phong mang theo khí huyết nóng rực, Hộ Thể Diễm Thuẫn hai bên thì di chuyển theo thời cơ. Sau lưng hắn, tinh khí cuồn cuộn hình thành cầu vồng đã có xu thế xông thẳng mây xanh.

“A a a!”

Lưu Ngọc tóc dài bay lượn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, uy thế người hừng hực, còn chưa tới gần thần thông Nguyên Anh, hắn đã bắt đầu hành động.

“Vút vút!”

Lạc Nhật Kim Hồng thương ngay tay phải hắn bỗng quét ngang phía bên phải đằng trước, từng tàn ảnh một tạo thành ánh sáng hình bán nguyệt màu đỏ kim, tỏa ra uy năng sắc bén hừng hực.

“Ầm ầm!”

Tay trái hắn đánh “Lưu Tinh Quyền”, vung nhanh theo quỹ đạo huyền ảo, đánh ra từng luồng quyền cương to lớn màu đỏ, công về phía bên trái ở trước.

Lưu Ngọc mang Hộ Thể Diễm Thuẫn, mắt đầy lạnh lẽo, một tay cầm thương một tay nắm thành quyền, tùy ý bộc lộ uy năng bàng bạc trong cơ thể. Chỉ chớp mắt tiếp theo, dưới con mắt của mọi người, hắn đã đâm vào tia sáng trắng dày đặc kia.

“Rầm rầm rầm!”

Bên tai vang lên nhiều tiếng nổ đinh tai nhức óc, như không biết mệt mỏi là gì, hắn nhanh chóng vung nắm đấm thép khổng lồ và trường thương đỏ kim lên, còn Hộ Thể Diễm Thuẫn thì không biết đã tiêu tan từ khi nào.

Từng tia sáng trắng cực kỳ sắc bén để lại vết thương trên chân thân sáu trượng kia, máu đỏ tươi chảy ra từ đó.

Có điều, những thứ này đã không quan trọng nữa.

Từ khi Lưu Ngọc luyện thể, tu vi luyện khí của hắn đã cùng đạt tới tam giai hậu kỳ, bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc thực lực của bản thân là bao nhiêu.

Hôm nay, cuối cùng hắn cũng được vui sướng phát tiết một trận!

Trong ánh mắt khiếp sợ của Quách Phá Vân, Hứa Hạo Nhiên, từ khi hắn nhảy thẳng vào trong luồng sáng trắng thì chiêu thần thông do tu sĩ Nguyên Anh toàn lực đánh ra đã nhanh chóng tiêu tan bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Thiên quang phá vân.”

Ngay giây phút ấy, rất nhiều người đã nghĩ đến câu này.

Chỉ nửa giây sau, mấy chục tia sáng trắng lác đác còn lại đã trôi về phía Hoang sơn, bị mọi người cùng nhau thi triển thủ đoạn giải quyết.

Chỉ bằng một người mà đã có thể loại bỏ hơn một nửa tia sáng trắng, mạnh mẽ thay đổi kết quả chỉ với sức một người.