← Quay lại trang sách

Chương 1837 Nhân gian có ý nghĩa

Có thể nói là, Lưu Ngọc mới là lực lượng chính phá hủy chiêu thần thông Nguyên Anh này, còn hai mươi tu sĩ Kim Đan kia chỉ có tác dụng phụ trợ.

“Loại thực lực này…”

Nhận ra thực lực của “Cổ Thành”, mọi người thấy vô cùng rung động, nhất thời im lặng không nói gì.

Tuy rằng đều là tu sĩ Kim Đan, nhưng giữa họ dường như là hai cảnh giới khác vậy, hoàn toàn không thể so sánh.

Đạo trưởng kia đầu tóc rối tung, bóng người trong mưa to rả rích kia vừa như thần lại vừa như ma!

Đây là cấp dưới của ai?!…

“Tí tách.”

Mưa càng lúc càng lớn, từ mưa phùn kéo dài, nó đã vô tình diễn biến thành mưa to tầm tã.

Mưa to như hạt đậu rơi trên mặt đất tạo thành tiếng mưa lộp bộp dày đặc, mưa to tạo thành từng lớp màn mưa che mất tầm mắt, hai chiến trường như bị chia cách thành hai thế giới vậy.

“Hít-hà”

Thần thông Nguyên Anh bị phá đi, tâm thần Lưu Ngọc mới thoáng thả lỏng thì cơn đau ở các vị trí trên cơ thể đã kéo tới, hắn không khỏi hơi biến sắc mặt, hít vào một hơi lạnh.

Hắn quét thần thức qua, trên người hắn có tận mười mấy vết máu, nhưng cũng may là hắn đã bảo vệ đúng chỗ, lúc nào cũng chú ý bảo vệ điểm yếu, cho nên vết thương đều không nằm ở chỗ yếu hại.

Lưu Ngọc tâm niệm trong lòng, miệng vết thương đã quanh quẩn linh quang xanh thẳm, khép lại bằng mắt độ mà mắt thường thấy được. Dưới lực khống chế mạnh mẽ của cơ thể, chẳng qua chỉ trong một hơi ngắn ngủi, mười mấy vết máu đã ngừng chảy, không còn trở ngại nữa.

“Phù!”

Lưu Ngọc tiện tay khoác một chiếc áo bào đen mới tinh, thở một ngụm khí đục ra rồi lần nữa bay về phía Hoang sơn.

Khi hắn hạ xuống, mọi người theo bản năng tránh đường, nhường vị trí trung tâm ra.

Tuy cùng ở một cảnh giới, nhưng hai bên chênh lực thực lực lớn như vậy, điều đó làm cho tu sĩ khác không thể không hành xử chu đáo, trở nên cẩn thận hơn.

“Tên khốn Minh Kính này…”

Thấy khí tức của Thanh Thủy chân quân nhanh chóng yếu đi, có thành viên trung tâm nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên vô cùng căm hận kẻ phản bội.

“Chắc rằng chuyện Minh Kính có thể Kết Anh thật sự có gì kì lạ. Trong số đệ tử dưới trướng Thanh Thủy trưởng lão, tư chất của tên này cũng không xuất chúng, chỉ vỏn vẹn Đan Thành tứ phẩm mà thôi. Gã chuẩn bị lâu như vậy mà vẫn chậm chạp, mãi không dám đánh vào bình cảnh Nguyên Anh. Nhưng rồi không nói không rằng, gã lại bất chợt bế quan, khi rất nhiều đồng đạo đều bất ngờ thì gã còn thành công thăng cấp. Có phải gã được Càn Đình chống lưng, lúc đó đã bị Càn Đình thu mua hay không?”

Thần thức Quách Phá Vân vẫn chú ý đến chiến cuộc, hắn ta vừa nghĩ đến đây, hai tay không khỏi nắm chặt.

Lúc hắn ta còn ở cảnh giới Trúc Cơ thì đã gia nhập Bố Y Minh, được xem như là thành viên thâm niên, cho nên hiểu Minh Kính vô cùng. Lúc này hắn ta chỉ hơi suy nghĩ đôi chút đã đoán được tám, chín phần ngọn nguồn.

Hắn ta có thể hiểu cho việc cần phải hi sinh đôi chút để được thêm gần một bước, nhưng việc phản bội trận doanh, đâm lưng đồng đạo và nhất là “hành động diệt thầy” thì làm cho người khác thấy hết sức trơ trẽn.

“Kẻ diệt thầy như ngươi, chúng ta ngại làm bạn!”

Có tu sĩ căm hận nói vậy, ánh mắt nhìn về phí Minh Kinh đầy nỗi thất vọng và sự chán ghét.

Dù ở ma đạo thì hành vi đại nghịch bất đạo như diệt thầy này cũng không được đa phần các tu sĩ ma đạo tiếp thu, càng không được phần đông Tu Tiên giới tán thành.

Tuy danh tiếng ma đạo vẫn luôn không tốt, nhưng chắc chắn thứ không thể thiếu chính là công lao hắt nước bẩn của chính đạo. Đối với hành vi diệt thầy thế này, dù là tu sĩ ma đạo cũng thấy vô cùng trơ trẽn, huống chi là giữa đệ tử thân truyền với sư tôn.

Trong tình huống bình thường, chỉ khi tiền đồ không có hi vọng nữa thì tu sĩ mới muốn thu đệ tử thân truyền, truyền thừa những học thức và lí niệm tu tiên của bản thân.

Thậm chí quan hệ thế này còn gần gũi hơn cả người thân.

Trong giới tu tiên, quả thật có không ít tu sĩ ma đạo lấy danh nghĩa thu đồ đệ để nuôi cổ, nhưng đó đều là đệ tử hoặc là đồng tử.

Đối với đệ tử thân truyền, ma đạo và chính đạo cũng không có gì quá khác nhau.

Dù sao thì việc bồi dưỡng một đệ tử thân truyền chính là truyền thừa y bát, cần tốn hao tâm huyết rất lớn, mà phía sư tôn thường là bên không cần báo đáp lại.

“Loại bại hoại như thế sẽ không có kết quả tốt. Cho dù có nương nhờ nào Càn Đình thì cũng chỉ là một con chó săn mà. Ngay cả sư tôn mà cũng có thể phản bội thì còn gì nữa mà không thể phản bội? Chắc là Càn Đình cũng không dám tin tưởng loại tu sĩ này đâu.”

Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía Minh Kính còn đang chiến đấu kịch liệt với Hàn Mai chân quân, mắt hắn ta đầy sắc bén, nhỏ giọng nói.

Còn Tử Cân Quân tu sĩ thì lại không biết đã nghĩ đến chuyện gì mà im lặng không nói, biểu cảm trông khá rầu. Hay là bọn họ cũng từng bị phản bội? Dù sao cũng đều là tổ chức tán tu như nhau, thứ mà thánh địa Càn Đình có thể đưa ra thật sự quá nhiều. Đa phần tu sĩ đều không có giác ngộ cao thượng bao nhiêu, suy cho cùng bọn họ gia nhập tổ chức tán tu cũng là vì tài nguyên. Trong tình huống thế này, chỉ cần hơi sơ hở bị Càn Đình dụ dỗ là có thể sẽ phản bội.

Sau lời trách mắng, bầu không khí giữa sân trở nên nặng nề ngột ngạt, mọi người không còn hứng để tiếp tục quở trách tội của Minh Kính nữa mà bắt đầu lo cho sự an nguy của Thanh Thủy chân quân.

“Lòng người dễ đổi. Người có thể phản bội người khác, có thể thương tổn người khác nặng nhất thường là người đáng tin nhất.”

Trong đám đông, Lưu Ngọc không nói một lời, chỉ thầm cảm khái trong lòng. Chính vì như thế nên hắn mới chưa bao giờ thử thách lòng người, không cho người khác cơ hội đó. …

“Tại sao?”

Trong kịch đấu, mặt Minh Kính vô cảm, mỉm cười như không hề để tâm.

“Còn có thể tại sao nào? Đương nhiên là vì linh vật Kết Anh, vì trùng kích bình cảnh Nguyên Anh, vì đạo đồ!!”

Nhưng nói một lúc, sắc mặt hắn ta từ từ đỏ lên, tâm trạng lên xuống rất nhiều. Nếu không phải vì tư chất bình thường, cứ lên mỗi cấp đều gian nan như vậy, và cũng vì tư chất mà hắn ta không thể có được sự ủng hộ tài nguyên từ Bố Y Minh, sao hắn ta lại đến nước đường này?!

“Suy cho cùng, không phải mọi thứ trên thế gian này đều là lợi ích hay sao? Tử Cân Quân, Bố Y Minh, Đại Giang Hội… Ở ngoài, tổ chức tán tu nào cũng cầm cờ hiệu lật đổ Càn Đình lên, nhưng thật ra là không phải vì mình, vì thu được nhiều tư nguyên hơn sao? Bản tọa làm như thế thì sai chỗ nào, cả hai có gì khác nhau chứ? Chúng ta đều sống trong hồng trần thế tục, chung quy đều là tục nhân trục lợi! Cái gọi là “lật đổ Càn Đình, chỉnh đốn trật tự” chỉ là một khẩu hiệu mà thôi!”

Khuôn mặt Minh Kính không hề có sự chột dạ, trái lại còn rất hùng hồn. Hắn ta thử dùng lời lẽ đanh sắc để làm căn cứ lí luận cho hành động của mình, khiến chuyện này trông quá xấu xí nữa.

“Ầm ầm ầm!”

Cửu Đóa Mai Hoa Chân Bảo tạo thành trận thế huyền diệu nhốt Minh Kính lại trong một khu, làm hắn ta phải mệt mỏi ứng đối, không thể tiếp tục ra tay với Thanh Thủy chân quân nữa.