Chương 1838 Nhân gian có ý nghĩa(2)
Dưới cơn thịnh nộ, Hàn Mai chân quân đã không còn nương tay. Nhưng tuy tu vi bà ta thâm hậu thì đối phương cũng là tu sĩ Nguyên Anh, cho nên chỉ có thể chiếm cơ trên, muốn đánh bại hắn ta thì cần một đoạn thời gian rất dài.
Trong tình huống bản thân Thanh Thủy chân quân bị thương nặng, tối đa bà ta chỉ có thể đánh bại hắn ta, muốn giữ lại người này vô cùng khó khăn. Mà cũng chính vì thế nên Minh Kính mới không sợ hãi.
Cách đó không xa, Thanh Thủy chân quân nghe vậy, mặt thoảng qua nét thất vọng cùng cực. Lão biết Minh Kính khư khư cố chấp, đã không thể quay đầu lại được nữa, bèn không lên tiếng. Làm ra chuyện như vậy cũng khó thể nào quay đầu lại được.
Trên Hoang sơn, chúng tu sĩ Tử Cân Quân, Bố Y Minh im lặng không nói gì, bầu không khí cực kì nặng nề. Hiển nhiên, lời lẽ của Minh Kính đã đánh sâu vào nội tâm mọi người. Lúc này, niềm tin kiên trì đến giờ cũng có chút dao động.
Đúng vậy, nếu bản chất tổ chức tán tu không khác gì thánh địa Càn Đình, vậy thì sự kiên trì đến bây giờ của họ là vì cái gì? Sở dĩ tổ chức thành lập, cũng hoàn toàn là vì lợi ích chăng? Lật đổ thánh địa Càn Đình rồi, lại muốn trở thành ác long mới sao?
Trong đám đông, khuôn mặt Lưu Ngọc không hề có cảm xúc, lòng chẳng gợn sóng. Dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là một sự kiện “thiệt người lợi mình” kinh điển. Chuyện như vậy chính là lẽ thường ở tu tiên giới, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chính như câu trên, chúng ta đều sinh sống ở hồng trần thế tục, nếu muốn đi xa hơn trên đạo đồ thì không thể miễn được chuyện phải theo đuổi tài nguyên. Điều khác biệt duy nhất chính là thủ đoạn theo đuổi lợi ích.
Tu sĩ bình thường sẽ thử học tu tiên bách nghệ, nếu không thể kiếm được Linh Thạch bằng tu tiên bách nghệ thì còn có thể kiếm bằng các loại phương thức như săn giết yêu thú, hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là khi làm vậy thì hiệu suất sẽ tương đối thấp.
Theo tu vi tăng lên, Linh Thạch kiếm được với hiệu suất thấp như vậy rất khó để đáp ứng nhu cầu tu luyện liên tục. Lúc này, một là thay đổi, hai là bị tu tiên giới sàng lọc.
Phương thức kiếm Linh Thạch của bộ phận tu sĩ này khá là truyền thống, trong lúc kiếm Linh Thạch bên ngoài cũng không tổn hại đến người khác.
Mà chúng ma tu thiểu số thì có phương thức cấp tiến hơn: giết người đoạt bảo, thải âm bổ dương, thải dương bổ âm, huyết tế phàm nhân. Thông qua tổn hại lợi ích của người khác để kiếm lợi cho mình, tốc độ kiếm Linh Thạch của cái sau thường vượt xa cái trước.
Hai cách này khác nhau rất lớn.
Có điều, theo Lưu Ngọc thì sự khác biệt của nó cũng không lớn như tưởng tượng.
Trong tình huống các loại tài nguyên tu tiên đều có hạn, khi một tu sĩ kiếm thêm được một ít Linh Thạch hoặc tài nguyên, chắc chắn sẽ có một hoặc nhiều tu sĩ khác kiếm ít đi linh thạch. Dù cho không chủ động công kích người khác, nhưng hành vi kiếm Linh Thạch của tu sĩ cũng đã vô hình dồn nén không gian sinh tồn của tu sĩ khác rồi.
Chỉ là khi so sánh hai cách, chắc chắn cách trước nhẹ nhàng hơn nhiều, thường đại diện cho mặt “chính”. Còn cách sau thiệt người lợi ta, biểu hiện trần trụi hơn nên thường đại diện cho mặt “bất chính”.
Nhưng thực tế hai cách này đều sẽ ảnh hưởng đến người khác, nếu chỉ suy xét từ góc độ ích lợi thì giới hạn của chính và bất chính cũng sẽ trở nên mờ nhạt.
Chỉ vì con người nắm giữ trí tuệ, tưởng tượng ra những thứ như “đạo đức”,“văn minh”, cho nên hai bên mới phân chia chính và bất chính.
Còn yêu thú cấp thấp thì vâng theo luật rừng mạnh được yếu thua một cách trần trụi, chẳng liên quan gì đến chính nghĩa.
Lưu Ngọc tự nhận mình không phải quân tử hay người tốt gì; chỉ cần là thứ có ích với bản thân, hắn không ngại sử dụng bất cứ cách nào, cho nên hắn cũng không thấy bất ngờ với hành vi của Minh Kính. …
Từ chuyện Thanh Thủy chân quân bị đánh lén đến chuyện Minh Kính cố gắng phá hoại truyền tống trận, rồi bị đám Lưu Ngọc thành công hóa giải, thật sự chỉ ngắn ngủi không đến ba hơi thở.
Thanh Thủy chân quân bị Hắc Châm Pháp Bảo xuyên thủng Nguyên Anh, khí tức đã không ngừng yếu đi, muốn hạ phá cảnh giới Nguyên Anh.
Hàn Mai chân quân còn đang giằng co với Minh Kính, trong thời gian nhắn không thể kết thúc đấu pháp, dường như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng xấu. Nhưng vào lúc này, ba Nguyên Anh của Càn Đình bị thủ đoạn nào đó nhốt lại bỗng xuất hiện, khiến thế cục vốn đã không tốt trở nên tệ thêm.
“Không được!”
Bên ngoài trăm dặm, ba luồng linh áp Nguyên Anh nhanh chóng tới gần khiến đoàn người đột nhiên biến sắc.
Trước mắt thì Minh Kính làm phản, Thanh Thủy chân quân bị thương nặng, phe mình hoàn toàn không có thực lực để chống lại. Đối với đám người Lưu Ngọc, ba vị chân quân của Càn Đình đến là sự đả kích mang tính hủy diệt!
Trong lúc mấu chốt, Thanh Thủy chân quân – là trưởng lão một tay chủ trì hành động lần này, dù vô cùng bi thống vì bị đệ tử thân truyền phản bội, nhưng lão vẫn mạnh mẽ nén lại sự tiêu cực, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Thần thức lão quan sát thấy ba Nguyên Anh của Càn Đình, lão rất rõ đoàn người rất khó để toàn thân trở ra.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, mặt Thanh Thủy chân quân lướt qua nét kiên quyết như đã đưa ra quyết định trọng nào đó. Hai tay lão nhanh chóng bấm pháp quyết, gần như đã xuất hiện tàn ảnh, nửa hơi sau thì lấy tay điểm tại giữa mày.
“Ầm!!!”
Hết pháp quyết, khí tức và linh áp nhanh chóng hạ xuống của Thanh Thủy chân quân ngừng lại như kì tích, còn kéo lên cao rất khác thường. Chỉ chớp mắt lão đã trở về thời khắc đỉnh cao, đồng thời vẫn còn tiếp tục lên cao nữa.
“Đùng đùng!”
Trong hư không, dường như có tiếng sấm sét vang dội vang lên.
Nửa hơi sau, Thanh Thủy chân quân râu tóc bay múa, áo bào phồng lên, linh áp cả người đạt đến trình độ Nguyên Anh trung kỳ.
“Nguyên Anh của lão phu bị hao tổn, lúc này đã không thể cứu chữa được nữa. Hàn Mai đạo hữu ngươi đi trước đi, lão phu ở lại cắt đuôi!”
Nói rồi, hai tay lão bấm quyết, thôi thúc Tử Hồ Chân Bảo tấn công về phía Minh kính.
Thanh Thủy chân quân vận dụng bí thuật tạm thời áp chế thương thế, thực lực của lão cũng tạm thời tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ.
Lúc này lão thôi thúc Tử Hồ Chân Bảo, uy năng nâng cao một bước khiến Minh Kính hoảng sợ biến sắc.
“Thanh Thủy, ngươi…”
Hàn Mai chân quân cau mày, mặt thoáng nét chần chờ. Bà ta biết lần này đi, có thể sẽ không còn ngày gặp lại với người bạn già này nữa.
Nhưng lúc này sự sống còn không chỉ liên quan đến an toàn sinh mạng của chúng thành viên trung tâm mà còn liên quan đến an nguy của Bố Y Minh, đương nhiên không thể hành động theo cảm tình vì quan hệ cá nhân được.
Hàn Mai chân quân có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, đương nhiên không phải người do dự thiếu quyết đoán.
“Haiz!”
Mai Hoa Chân Bảo vờn quanh chân thân, bà ta thở dài, nhìn Thanh Thủy chân quân một cái thật sâu rồi nhanh chóng bay về Hoang sơn.
“Thiêu đốt bản nguyên Nguyên Anh? Lão già, lão không muốn sống nữa à?!”
Đối mặt với Thanh Thủy chân quân dùng bí thuật để áp chế hương thế, thực lực tạm thời tăng lên đến Nguyên Anh trung kỳ, Minh Kính không còn sức để đánh trả, không khỏi thất thanh kêu.