← Quay lại trang sách

Chương 1839 Nhân gian có ý nghĩa(3)

Hắc Châm Pháp Bảo đâm vào Nguyên Anh quả thật có thể khiến thực lực của tu sĩ Nguyên Anh giảm mạnh, thậm chí cảnh giới rơi xuống, căn cơ hao tổn, nhưng chỉ cần điều dưỡng một phen thì vẫn có thể kéo dài hơi tàn một đoạn thời gian.

Hắn ta vạn lần không ngờ rằng “sư tôn” của mình lại quả quyết như thế, không tiếc thiêu đốt bản nguyên Nguyên Anh, chủ động cắt đuôi cho tu sĩ khác. Theo lí thì khi bỏ qua mối quan hệ Bố Y Minh này, giao tình giữa hai bên cũng chỉ bình thường.

Hành vi này của Thanh Thủy chân quân không hề có bất cứ lợi ích nào với bản thân, Minh Kính thật sự không thể hiểu nổi. Hậu quả thiêu đốt bản nguyên Nguyên Anh còn nghiêm trọng hơn thiêu đốt bản nguyên Kim Đan!

Khi tu sĩ ngưng tụ Nguyên Anh, hình dáng nguyên thần cũng đã hợp hai thành một với Nguyên Anh, thiêu đốt bản nguyên Nguyên Anh cũng chính là đang thiêu đốt nguyên thần. Lúc bản nguyên khô cạn, chính là ngày mà tu sĩ không còn.

Nhìn Minh Kính nói năng sỗ sàng, lúc này Thanh Thủy chân quân đã bình tĩnh, ra tay không hề nể tình nữa, không còn nhớ tới tình cảm thầy trò khi xưa.

“Không phải bất cứ thứ gì cũng có thể dùng lợi ích để đánh giá. Sinh ra là con người, có vài thứ phải xếp hạng bên trên lợi ích, đáng để dùng mạng sống theo đuổi. Ví dụ như chính nghĩa. Chính nghĩa, không nhất định có thể mang đến kết quả tốt. Nhưng bản thân nó chính là một sự tốt đẹp, đáng để dốc toàn lực theo đuổi bảo vệ!!”

Giọng nói rắn rỏi mạnh mẽ chớp mắt đã truyền khắp bầu trời đêm. Từng lời lẽ như thể trống chiều chuông sớm, đánh sâu vào linh hồn, dù là tiếng mưa rơi ồn ào cũng không thể nào che lấp được.

Sắc mặt Thanh Thủy chân quân trang nghiêm, giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa từng có, giống như lúc dạy bảo đệ tử khi xưa.

Lão đã sinh tử chí, quyết ý lưu lại cắt đuôi, mà dường như còn muốn dạy thêm một buổi cuối cùng nữa. Chỉ là không biết, rốt cuộc mấy câu nói này là nói cho ai nghe.

Hay vị chân quân đang thông qua cách này để nói cho đoàn người trên Hoang sơn rằng, sự thành lập của Tử Cân Quân và Bố Y Minh chắc chắn không chỉ là vì lợi ích, mà còn có lí niệm theo đuổi công bằng và chính nghĩa.

Dù sao thì đám người Lưu Ngọc, Hứa Hạo Nhiên, Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê cũng đã từng là thành phần trung kiên tuyệt đối của mỗi tổ chức, có lẽ trong đó cũng có người không lâu sau sẽ thăng cấp thành trưởng lão cao tầng.

Nếu như ngay cả niềm tin của bọn họ đều dao động thì hậu quả chắc chắn là tai nạn, ảnh hưởng đối với sự nghiệp lật đổ thánh địa Càn Đình khó có thể tính toán.

Không chỉ là đám người Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê, cho dù là trong hai mươi, ba mươi năm Lưu Ngọc gia nhập Bố Y Minh, hắn cũng đã nghe qua vô số lần. Nếu chỉ là lời lẽ đơn thuần thì chẳng hề có sức thuyết phục.

Nhưng phối hợp với hành động lúc này của Thanh Thủy chân quân thì lại có một sức mạnh khó có thể nói thành lời, khiến người ta bất giác đồng ý và tin phục.

Vì quán triệt “chính nghĩa” trong lòng, vì nối lại vết nứt do sự phản bội của Minh Kính tạo thành, lão chọn dùng tính mạng để bù đắp!

Trên Hoang sơn, mọi người đều thay đổi sắc mặt. Niềm tin vốn hơi dao động vì sự phản bội của Minh Kính lại lần nữa trở nên kiên định, đồng thời càng tin tưởng hơn lúc trước.

Bản chất của Tử Cân Quân, Bố Y Minh và thánh địa Càn Đình, thế gia tông môn là không tương thông!

Vào lúc nguy cấp, một vị Nguyên Anh chân quân sắp dùng tính mạng để chứng minh sự tồn tại của “chính nghĩa”.

Nhân gian có ý nghĩa!

“Chính nghĩa? Trong thế giới này, đa phần tu sĩ đều theo đuổi lợi ích, đã rất ít người theo đuổi bản thân chính nghĩa rồi.”

Nơi đất bằng ở Hoang sơn, Lưu Ngọc cầm thương đứng, trong lòng cũng hơi rung động.

“Tí tách.”

Hắn mặc cho nước mưa thấm ướt quần áo, xuôi từ đỉnh đầu đến phía dưới, mang đến từng cơn mát mẻ.

Tiên đạo quý tư, bản chất tu tiên chính là tranh cướp các loại tài nguyên tu tiên, cướp tạo hóa của thiên địa để bù đắp sự thiếu sót của bản thân.

Trong tình huống như thế, bất kì người tu tiên nào cũng rất khó để vô tư.

Những kẻ cầm cờ “đại nghĩa” kia nói lời đường hoàng, nhưng thực tế chỉ là phủ một lớp áo ngoài cho mặt trong âm u mà thôi. Có lẽ bọn họ cũng không tin vào sự tồn tại của “chính nghĩa”, thậm chí còn căm ghét từ tận đáy lòng. Nhưng ngoài miệng, họ sẽ thường thề son thề sắt, chỉ vì cái danh chính nghĩa thường có thể mang đến rất nhiều của cải vô hình, dễ để cướp lấy lợi ích sau này hơn.

Sở dĩ bọn họ kiên trì “chính nghĩa”, không phải là vì họ tán thành bản thân chính nghĩa mà là vì hưởng thụ danh tiếng của chính nghĩa, có thể mang đến hàng loạt lợi ích.

Trên bản chất, bọn họ chẳng có gì khác với người theo đuổi lợi ích. Bọn họ làm những chuyện đen tối nhất, nắm lấy lợi ích to lớn nhất, ôm ấp cái danh chính nghĩa nhất, lưu danh trăm thế, ghi vào sử sách.

Đây chính là hiện trạng của rất nhiều danh môn đại phái, thế gia vạn năm tại tu tiên giới bây giờ. Các loại thế lực như thánh địa, Càn Đình, tông môn, thế gia hoàn toàn đều như thế.

Trái lại, bản thân người ôm lấy chính nghĩa thì rất ít thấy trong tu tiên giới này, hơn nữa thường là không nổi danh. Người như thế thường sẽ không có kết quả tốt. Họ không cầu báo đáp, làm những chuyện hiền lành nhất, nhưng lại thường bị đưa lên pháp trường hoặc chết ở một góc nào đó, để tiếng xấu muôn đời.

“Thế giới tu tiên tàn khốc đen tối, người tu tiên quỷ quyệt khó lường. Nhưng trong hoàn cảnh “khó lường” như thế, sự “bất biến” này mới có thể trông đáng quý hơn.”

Lưu Ngọc nhìn bóng lưng của Thanh Thủy chân quân, hắn âm thầm cảm khái, khâm phục lão thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng sinh mạng để thực hành sự kiên định chính nghĩa. Có điều, khâm phục thì khâm phục, hắn chỉ là một người tu tiên bình thường, hoàn toàn không có tấm lòng quên mình vì người, hi sinh vì nghĩa.

Lưu Ngọc có thể lí giải “chính nghĩa” của Thanh Thủy chân quân, nhưng chắc chắn sẽ không lựa chọn con đường này. Chính như lời Minh Kính vừa nói, mọi người đều sống ở hồng trần thế tục. Lòng người cách nhau cái bụng, chính nghĩa thì hư vô mờ mịt, chỉ có lợi ích là thấy được sờ được, là thứ thực tế nhất.

Lợi ích là vĩnh hằng!

Có điều, khi Lưu Ngọc thấy được lựa chọn của Thanh Thủy chân quân, dù bản thân hắn sẽ không đi đến con đường đó, nhưng cũng khiến hắn thấy rõ hơn con đường phía trước của mình.

Hắn biết rằng con đường sau này phải đi thế nào.

“Vút vút.”

Tốc độ bay của Nguyên Anh chân quân nhanh chóng bao nhiêu?

Khoảng cách năm mươi, sáu mươi dặm, dưới sự bộc phát tốc độ cao của Hàn Mai chân quân, chỉ vỏn vẹn một hơi đã vượt qua.

Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, khi mọi người còn đang đắm chìm trong mấy câu nói của Thanh Thủy chân quân, rơi vào suy nghĩ và xét đoán cao độ thì vị chân quân này đã gần trong gang tấc.

“Hửm?”

Lưu Ngọc thấy hơi dao động, chợt hắn thu được một đoạn truyền âm thần thức. Đoạn truyền âm thần thức này đến từ Thanh Thủy chân quân, tại thời khắc mấu chốt vận tốc sinh tử, lão cuối cùng cũng báo cho biết pháp quyết đặc thù của Truyền Tống trận sắp mở.