Chương 1841 Sau khi ta chết(2)
Minh Kính có thể cảm thấy theo mỗi một chữ vang lên, khí tức của sư tôn mình đang nhanh chóng biến mất. Trong lúc hoảng hốt, hắn ta nhớ về quá khứ, nhớ tới mình phát thề từng chữ một dưới lá cờ Hồng Kiếm.
“Đúng vậy, ta ruồng bỏ liên minh, phản bội đồng đạo. Ta không lĩnh ngộ sâu sắc được như sư tôn, cuối cùng ta vẫn từ bỏ lí tưởng, không thể tiếp tục kiên định đi tiếp. Trong quá trình tìm kiếm thành công, ta hoàn toàn thay đổi.”
Hắn ta nhận thấy khí tức sinh mệnh của sư tôn nhanh chóng tiêu tán, nghe những lời kiên định không thay đổi kia. Tuy bề ngoài Minh Kính vẫn còn duy trì nét bình tĩnh, nhưng lòng hắn ta đã sóng xô trào dâng. Lúc này, hắn ta thật sự cảm thấy hối hận, nhưng hắn ta đã không thể quay đầu lại được, chỉ có thể tiếp tục đâm lao phải theo lao.
“Sư tôn, ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không phải tư chất của ta là tam linh căn, nếu không phải độ hòa hợp của linh khí quá thấp, nếu ta xuất thân từ một gia tộc tu tiên nào đó, ta… cũng có thể thiện lương, ta… cũng có thể kiên định lựa chọn “chính nghĩa”. Ta cũng từng yêu quý từ tận đáy lòng, từ kiên quyết không rời, cũng từ ra vào cái chết… Nhưng đệ tử… cuối cùng vẫn là một tu sĩ linh căn tư chất bình thường, thân ở hồng trần thế tục!”
Tim Minh Kính rung lên. Đương nhiên, hắn ta không hề nói ra những lời này, chỉ than thở trong lòng như vậy.
Chúng ta đều đang chạy đi, quên mất lối thoát, truy cầu sự thỏa mãn ngẫu nhiên trong nỗi thất vọng…
Nhìn chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón tay, mắt Minh Kính lấp lóe, khẽ than một tiếng.
Cuối cùng, hắn ta vẫn thu nó vào nhẫn trữ vật.
“Chuyện đã từng có, sau này ắt sẽ có thêm. Chuyện đã từng làm, sau này ắt sẽ làm lại!”
Theo câu nói cuối cùng vang lên, giọng nói của Thanh Thủy chân quân từ từ nhỏ lại, rồi dần dần bị tiếng nổ vang rền che giấu, cũng đúng vào lúc ấy, hơi thở sự sống của lão hoàn toàn tiêu tan. …
“Thanh Thủy trưởng lão!”
Trên Truyền Tống Trận, viền mắt Quách Phá Vân đỏ au, hai tay siết chặt, tâm trạng vô cùng kích động. Trong ấn tượng của hắn ta, Thanh Thủy chân quân là một trưởng giả hiền lành, trong cuộc đời tu luyện mấy trăm năm đã đưa ra rất nhiều sự chỉ điểm và trợ giúp, ví dụ như những nghi vấn bình thường trong tu luyện, ví dụ như việc đặc cách ban tặng bí thuật Liễm Tức và át chủ bài trước khi sắp đến An Nam lục châu.
Không chỉ là Quách Phá Vân, cuộc đời Thanh Thủy chân quân cũng đã từng chỉ điểm rất nhiều hậu bối tán tu có tiềm lực. Trong lòng rất nhiều tán tu, vị trưởng lão này chính là ngọn đèn sáng trong bóng đêm dài đằng đẵng, chỉ dẫn con đường tiến tới.
Lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Thanh Thủy chân quân ngã xuống, tâm trạng của thành viên Bố Y Minh đều rất kích động, thậm chí còn muốn lao ra khỏi trận, liều mạng với Nguyên Anh chân quân của Càn Đình, đồng quy vu tận với Minh Kính.
“Đứng lại!”
Vào lúc mấu chốt, Lưu Ngọc quát lớn, cơ thể và tay đè lại đám người Quách Phá Vân muốn lao ra khỏi Truyền Tống trận.
Trước sức mạnh thân thể mạnh mẽ, mọi người không thể động đậy dù chỉ một chút.
“Không nên để sự hi sinh của Thanh Thủy trưởng lão uổng phí. Tuy thân thể trưởng lão đã mất, nhưng tinh thần là bất diệt. Chúng ta phải kéo dài tinh thần của Thanh Thủy trưởng lão, để nhiều đồng đạo được dẫn dắt thức tỉnh hơn, ấy mới không uổng công lão nhân gia đã hi sinh!”
Lưu Ngọc hơi suy nghĩ một phen đã nói như thế.
Lúc này trong lòng hắn cũng thấy hơi rung động, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
“Chuyện đã từng có, sau này ắt sẽ có thêm. Lúc này không thể kích động, chúng ta phải cố gắng sống tiếp, tiếp tục đấu tranh với thánh địa Càn Đình.”
Nhìn trung tâm linh quang màu tím đang tỏa ra, Hàn Mai chân quân lẩm bẩm thì thầm, mắt lấp lóe nét thương cảm, lập tức bà ta lớn tiếng hô lên.
Dưới sự trấn áp động viên của hai người, đám người Quách Phá Vân cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ là ngơ ngác nhìn trung tâm tự bạo, sóng xô trong lòng vẫn còn đang kéo dài.
Lúc trước, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng trong hành động lần này, thậm chí ngay cả Nguyên Anh trưởng lão cũng sẽ ngã xuống, hơn nữa còn là Thanh Thủy trưởng lão đức cao vọng trọng.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, quá nhanh.
“Ông ông ông.”
Mặt đất Hoang sơn rung động, Truyền Tống trận tỏa ra linh quang trắng sữa rực rỡ, từ từ che mất thân hình đám người Lưu Ngọc.
Khi uy năng tự bạo của Thanh Thủy chân quân bắt đầu suy giảm, ba Nguyên Anh của Càn Đình vội vàng nhìn về phía Hoang sơn thì linh quang của Truyền Tống trận đã đạt tới trình độ cao nhất. Trong hào quang chói mắt, hai mươi mấy bóng người bên trong đó đã sớm biến mất không còn tăm hơi, khí tức cũng nhanh chóng trở nên nhạt đi.
“Chết tiệt!”
Trong bầu trời đêm, mấy giọng nói tức hổn hển vang lên. …
“Ông ông ông.”
Ngoài mấy ngàn dặm, bên trong ngọn núi nhỏ không tên nào đó tại thế gian Hoài châu, một Truyền Tống trận bỗng nhiên rung động, từ từ tỏa ra quầng sáng màu trắng ngà.
Khi linh quang đến trình độ chói mắt nhất rồi nhanh chóng bắt đầu mờ dần, hai mươi mấy bóng người khí tức cao thấp không đều nhau lập tức xuất hiện bên trong trận.
Đối với Lưu Ngọc bây giờ, dù không có sự bảo vệ của “Truyền Tống phù” thì truyền tống trong khoảng cách cực ngắn cũng đều là chuyện nhỏ. Gần như không đến nửa hơi thở, hắn đã tỉnh lại, còn nhanh hơn cả Hàn Mai chân quân thân là cảnh giới Nguyên Anh.
Dù sao bà ta không có tạo nghệ về thể tu, đồng thời tuổi tác cũng không nhỏ, khí huyết đã bắt đầu suy yếu.
“Vút.”
Trước tiên thì Lưu Ngọc đánh một đường quyền cương ra, bắn về một góc của Truyền Tống trận.
“Ầm.”
Dưới sự đánh vào của quyền cương, góc Truyền Tống trận dễ dàng bị phá hỏng, bốc lên từng tia khói xanh.
“Phù.”
Lưu Ngọc thở một ngụm trọc khí, đến lúc này hắn mới chính thức bình tĩnh. Khoảng cách mấy ngàn dặm đủ để chạy ra khỏi vòng vây bố trí của Càn Đình, không lo bị truy kích đến.
Truyền Tống trận bị tổn hại thì cái Truyền Tống trận đầu bên kia cũng sẽ không thể nào truyền tống qua đây nữa.
“Hít-hà.”
Lúc này, những tu sĩ khác như Quách Phá Vân, Hứa Hạo Nhiên cũng liên tục phục hồi tinh thần lại.
Liếc mắt nhìn góc bị hư hao của Truyền Tống trận, bọn họ lần lượt đi xuống khỏi Truyền Tống rồi ngơ ngác đứng trong sơn động, nhớ lại chuyện đã xảy ra mới nãy.
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, sóng trào trong lòng còn lâu mới có thể bình phục.
Ảnh hưởng từ sự làm phản của một vị Nguyên Anh trưởng lão thật sự quá lớn.
Minh Kính biết quá nhiều bí mật, nếu như Càn Đình bắt đầu hành động, toàn bộ Bố Y Minh có thể gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt.