← Quay lại trang sách

Chương 1842 Phá hủy trong tích tắc, thánh địa của tán tu

Lưu Ngọc phá hủy Truyền Tống trận, Hàn Mai chân quân thì khôi phục đầu tiên, lập tức lấy ngọc bài đưa tin ra, dường như đang thông báo cho những trưởng lão khác kết quả cứu viện lần này, cùng với chuyện vừa xảy ra khi nãy.

“Minh Kính làm phản, chỉ sợ không thể ở Vạn Tiên Sơn được nữa. Minh Kính biết được không ít bí mật của bản minh, chắc hẳn không lâu sau đó đợt đả kích như sấm chớp của Càn Đình sẽ đến ngay. Trước mắt, chúng ta cần phải lập tức chạy về Giang châu để làm tốt chuẩn bị rút lui, như vậy mới có thể bảo tồn phần lớn sức mạnh.”

Vào lúc sĩ khí đê mê, Hàn Mai chân quân đứng ra chủ trì đại cục, sắp xếp đâu vào đấy.

Tuy việc Thanh Thủy chân quân ngã xuống đáng tiếc thật, nhưng mọi người không thể dừng lại tại chỗ vì điều đó được, không có thời gian để buồn lo cho việc đồng đạo từ trần.

Đấu tranh vẫn còn tiếp tục, rất rất nhiều đồng đạo lúc này còn đang trong nguy hiểm. Bọn họ cần phải thông báo cho tất cả mọi người đúng lúc, mới có thể giảm thiểu tổn thương đến thấp nhất.

Tuy rằng đã thành công cứu một phần tu sĩ Tử Cân Quân ra, nhưng Thanh Thủy chân quân cũng vì thế mà ngã xuống, có bàn thế nào thì hành động lần này cũng không tính là thành công.

Đương nhiên, quả thật mục đích đã được đạt đến, gượng nói là thành công cũng không phải không thể.

Nếu có thể như thế, thì tốt rồi.

“Tỉnh táo lại đi!”

Sau đó, thấy mọi người vẫn buồn bã và mất hết tinh thần, Hàn Mai chân quân bèn quát khẽ.

Quách Phá Vân, Liêu Vân Khê và mọi người đồng loạt bừng tỉnh rồi ngẩng đầu dậy, ánh mắt dần tỉnh táo trở lại, tạm thời bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Hàn Mai chân quân thấy vậy mới nhẹ nhàng gật đầu, nhìn sang tu sĩ Tử Cân quân.

“Đa tạ Hàn Mai tiền bối và các đồng đạo đã cứu viện, Hạo Nhiên và mọi người vô cùng cảm kích!”

“Bọn ta rất lấy làm tiếc khi Thanh Thủy tiền bối vẫn lạc, lòng tiếc thương vô cùng.”

“Ngày sau nếu có gì cần giúp, dù bọn ta phải xông pha khói lửa cũng không chối từ!”

Hứa Hạo Nhiên và các tu sĩ Tử Cân quân đồng loạt chắp tay và nói.

Tu sĩ Bố Y Minh đã hoàn thành việc cứu viện nên muốn trở về Giang châu, bọn hắn muốn đi tìm tổ chức của mình.

Kế tiếp phải chia nhau ra hành động.

“Chư vị đồng đạo, hẹn ngày sau gặp lại.”

“Chỉ cần chúng ta tiếp tục con đường này, kiên định không thay đổi, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp lại.”

“Chỉ cần cùng chung chí hướng, ta tin tưởng ngày đó sẽ không quá xa!”

Hàn Mai chân quân tiếp tục liên lạc Bố Y Minh, Lưu Ngọc bước ra, chắp tay và nói, vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc.

Nói năng khách sáo không thích hợp vào thời điểm này, vì vậy phải nghiêm túc mới được.

“Xin chờ ngày đó sẽ đến, hi vọng sẽ không quá lâu.”

“Hàn Mai tiền bối, đạo hữu Cổ Thành, chư vị đồng đạo…”

“Bọn ta xin từ biệt!”

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, mười một tu sĩ Tử Cân quân may mắn sống sót đều là trịnh trọng chắp tay và gật đầu.

Sau đó, họ đồng loạt quay người, bước ra khỏi hang núi.

Chỉ mấy nhịp thở trôi qua, tiếng gió rít rào liên tục vang lên, khí tức của họ nhanh chóng biến mất không còn tung tích.

Mặc dù đứng trước sự gột rửa của cơn mưa đen ngòm chứa đầy kịch độc và cái chết của người đồng đạo, nhưng ở tình huống như vậy, họ không còn cách nào khác.

Mọi người của Bố Y Minh không phải thấy chết không cứu, họ đã cố gắng hết sức.

Giây phút đau buồn ngắn ngủi trôi qua, Hứa Hạo Nhiên và các tu sĩ Tử Cân quân đã khôi phục lại như bình thường, tối thiểu ngoài mặt trông như đã hồi phục.

Là thành viên trong tổ chức tán tu hàng đầu, thường xuyên chiến đấu chống lại thánh địa Càn Đình, vì vậy từ lâu họ đã quen với việc chứng kiến những đạo hữu, đồng đội chết bất đắc kỳ tử rồi.

Không phải họ bạc tình bạc nghĩa mà chỉ chôn sâu đau thương vào đáy lòng, tiếp tục tiến lên và đấu tranh không ngừng nghỉ.

Nhóm Tử Cân quân rời đi, mọi người lần lượt thu hồi tầm mắt.

Hàn Mai chân quân hỏi thăm chuyện xảy ra bên phía Hắc Sơn tiên ngục, sau đó căn dặn một vài chuyện cần chú ý, nhóm người bèn chuẩn bị lên đường trở về Giang châu.

“Ầm!”

Bà ta đánh ra một chưởng, toàn bộ truyền tống trận đã hóa thành bột mịn.

“Ầm ầm!”

Thoáng chốc hang núi dần sụp đổ, tất cả đều bị chôn sâu dưới mặt đất, dấu vết cho thấy mọi người đã đến đây cũng bị chôn vùi.

Ngay sau đó, Hàn Mai chân quân thi triển pháp thuật che giấu dấu vết trong phạm vi lớn, Lưu Ngọc, Quách Phá Vân và mọi người bèn bay lên, mặc sức bay thẳng đến Giang châu.

Trong phạm vi pháp thuật bao trùm, linh khí, pháp lực và khí tức của mọi người đều được che giấu, ngay cả sự dao động khi bay của mọi người cũng được giấu nốt.

Suốt chặng đường, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không thể phát hiện ra họ.

Chuyện Hắc Sơn tiên ngục bị phá hủy chỉ trong chốc lát và tu sĩ Nguyên Anh hiện thân, hai sự kiện to lớn đã khiến toàn bộ Hoài châu nổi lên phong ba.

Truyền tống trận đến các Tiên Thành to lớn đều bị giám sát chặt chẽ, tạm thời không thể sử dụng, vì vậy mọi người chỉ có thể bay về mà thôi.

Nếu bây giờ cả nhóm người được phép bay nhanh trở về, thế thì tốc độ sẽ nhanh hơn lúc đến đây chỉ một, hai lần.

Chặng đi mất tận ba đến năm ngày, nhưng khi về chỉ mất một ngày hai đêm, biên cảnh Giang châu quen thuộc đã hiện lên ở phía xa.

Mất thêm một ngày một đêm, cảnh Vạn Tiên sơn bạc ngàn, hùng vĩ đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. …

“Minh Kính phản bội, tiết lộ chuyện bí mật trong tổ chức, Vạn Tiên sơn đã không còn an toàn nữa, thế nên chắc chắn phải dời tổng bộ đi nơi khác.”

“Lúc này bổn tọa muốn trở về Vạn Tiên sơn để báo cáo chi tiết sự việc với các trưởng lão, tiến hành di dời tổng bộ ngay lập tức.”

“Nếu các ngươi còn chuyện quan trọng cần làm thì hãy tranh thủ hoàn thành trong thời gian này đi.”

“Sau ngày hôm nay, e rằng…”

Ngoài Vạn Tiên sơn hai trăm dặm, mọi người bỗng độn quang dừng lại, Hàn Mai chân quân từ tốn lên tiếng, nét mặt thoáng hiện vẻ sầu lo.

Di dời tổng bộ là chuyện trọng đại, thế nên không thể bắt đầu qua loa chỉ vì một hai câu nói.

Vì vậy cần phải cho các trưởng lão Nguyên Anh của Bố Y Minh biết rõ cặn kẽ mọi chuyện, nhận được sự đồng ý của đa số trưởng lão thì mới bắt tay vào thực hiện.

Cho nên trước mắt Hàn Mai chân quân cần phải trở về Vạn Tiên sơn, thuật lại chi tiết sự việc với các trưởng lão một lần, cảnh tỉnh các trưởng lão về mối nguy nan mà Bố Y Minh đang đối diện.

“Tạm thời vẫn chưa kết luận được tổng bổ sẽ dời về đâu.”

“Nhưng vì an toàn, có lẽ chúng ta sẽ tạm dời về “dãy núi Tử Hà” để tránh sóng gió lần này.”

“Đám tiểu bối các ngươi xử lý mọi chuyện xong thì đừng lại chạy tới Vạn Tiên sơn, hãy nghĩ cách đến “dãy núi Tử Hà”, dùng ngọc bội truyền tin liên hệ với bổn tọa.”

Hàn Mai chân quân thoáng nhìn mọi người, bà ta nói thật nhanh.

Mỗi lần nhắc đến việc dời tổng bộ thì bà ta lại cứ thở dài, dù lòng không nỡ đến đâu đi nữa thì vẫn bắt buộc phải làm.