← Quay lại trang sách

Chương 1848 Thành công lui thân(4)

Nếu không có Thanh Thủy chân nhân hy sinh bản thân, tổng bộ ẩn giấu kĩ càng, e là Bố Y Minh đã bị nhổ tận gốc!

Tuy vậy, dưới những đòn tấn công liên tiếp từ thánh địa Càn Đình, Bố Y Minh vẫn bị tổn thất nặng nề.

Thành viên nòng cốt chỉ còn lại hai mươi mấy người, đệ tử Luyện Khí, Trúc Cơ thương vong vô số kể, Nguyên Anh trưởng lão cũng chỉ còn lại ba người, hoàn toàn rơi vào tình thế suy yếu.

Những tu sĩ còn lại tụ hợp ở dãy núi Tử Hà, không lâu sau bèn quyết định trở về Tử Cân Quân một lần nữa.

Sau khi lấy được “Bồi Anh đan”, Lưu Ngọc đã thu thập được hai loại trong tam bảo Kết Anh.

Một số linh vật Kết Đan khá phổ biến có thể dùng Linh Thảo ngàn năm, linh đan tam giai hoặc một lượng lớn Linh Thạch để thu thập, nhưng cần tốn một chút thời gian.

Với lý lịch lúc trước, hắn có thể dùng thân phận tán tu, danh chính ngôn thuận ở lại dãy núi Tử Hà lâu dài.

Cứ như vậy, đương nhiên hắn không muốn gia nhập Tử Cân Quân nữa, việc đối đầu trực diện với thánh địa Càn Đình không có lợi với hắn.

Thế là Lưu Ngọc lấy cớ “chuyên tâm tu luyện”,“nghiên cứu luyện đan”, chậm chạp không đến Tử Cân Quân báo danh.

Tất nhiên, để tránh chọc vào chỗ đau của một số người, cõng cái danh “vong ơn phụ nghĩa” và “thấy lợi quên tình” trên lưng, hắn chưa từng từ chối rõ ràng.

Nể mặt Thanh Thủy chân quân và Hàn Mai chân quân, hơn nữa trước kia sống ở Bố Y Minh khá tốt, Lưu Ngọc cũng nhường ra một ít lợi ích.

Tất cả tu sĩ Bố Y Minh đến Ngọc Đan Đường mua đan dược đều được hưởng ưu đãi “giảm chín mươi phần trăm”, tu sĩ Tử Cân Quân được “giảm chín lăm phần trăm”.

Nhưng để đảm bảo an toàn cho bản thân, Lưu Ngọc tuyệt đối không tung ra quá nhiều Linh đan tam giai, để tránh dẫn tới hoài nghi.

Để tránh trở thành cái gai trong mắt thánh địa Càn Đình, toàn bộ giao dịch với tu sĩ Tử Cân Quân đều được thực hiện trong âm thầm và rất kín đáo.

Sau khi ràng buộc lợi ích, các tu sĩ Tử Cân Quân đạt được lợi, Lưu Ngọc được danh tiếng, ngày thường cũng có thể yên tâm tu luyện.

Bình thường hắn thu thập Linh Thảo, linh dược và các công pháp bí thuật cũng được tu sĩ Tử Cân Quân giúp đỡ không ít.

“Cứ giữ vững tình hình như hiện giờ, cố gắng từ chối Tử Cân quân đi.”

Lưu Ngọc nghĩ vậy bèn khép quyển sổ lại, đứng lên bước đến gần cửa phòng.

“Kẽo kẹt!”

Cánh cửa đóng kín được mở ra, hắn bước xuống cầu thang, nhanh chóng đến lầu một của Ngọc Đan Đường, chưa từng ngừng bước.

“Cổ Thành tiền bối.”

“Đông gia.”

Dọc đường đi, bất kể người làm trong tiệm hay khách khứa đều liên tục hành lễ chào hắn.

Mọi người không chỉ khâm phục “nhân vật truyền kỳ” vì tu vi cao siêu và tay nghề luyện đan nhất nhì của Lưu Ngọc, mà còn rất kính sợ hắn.

Nhất là những người làm trong tiệm, mắt họ ánh lên cảm kích ngập tràn.

Đãi ngộ ở Ngọc Đan Đường rất tốt, cũng nhờ “Cổ Thành tiền bối” đã sáng lập nên Ngọc Đan Đường nên họ mới có một công ăn việc làm và thu nhập ổn định.

Họ không phải nếm trải quãng thời gian ăn bữa nay lo bữa mai với những tán tu khác nữa, không cần đi làm nhiệm vụ không màng hiểm nguy nữa.

Thế nên trước mắt mà nói, phần đông những người làm trong tiệm đều bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Lưu Ngọc.

Cảm ơn Cổ Thành tiền bối đã cho họ một công việc ổn định.

“Ừm.”

Lưu Ngọc bình tĩnh, thi thoảng khẽ gật đầu lại với những người làm quen mặt, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi Ngọc Đan Đường.

Hắn ra khỏi tòa lâu, bước trên đường lớn, những âm thanh ồn ào náo động xung quanh len lỏi vào tai.

Tiếng rao hàng, tiếng cãi vã, tiếng trò chuyện, tiếng khoác lác…

Đủ loại tán tu với muôn ngàn sắc thái đang nói chuyện, khung cảnh ngập tràn hơi hướng khói lửa nhân gian, khiến người ta cảm giác như đang ở trong một khu chợ ồn ào chốn phàm trần.

Hồng Hà sơn là Linh Sơn tứ giai, mặc dù đó không phải là tiết điểm linh khí nhưng linh khí trên núi vẫn vô cùng dồi dào đối với tán tu.

Tu sĩ nào được phép cư ngụ trên ngọn Linh Sơn này là những người ưu tú nhất trong hàng nghìn, hàng vạn tán tu, thế nên đa phần tu vi của họ khá cao.

Đâu đâu cũng có tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan cũng rất nhiều.

Tu sĩ Luyện Khí cư ngụ lâu dài trên núi này chỉ được lác đác vài người, thông thường chỉ khi nào có việc cần mới đến Hồng Hà sơn, ví dụ như đi mua pháp khí, đan dược hoặc đi thăm người thân, bạn bè.

Họ không thể ở lại ngọn núi này quá lâu, nhất định phải rời khỏi đây trong thời gian quy định. Bằng không một khi tu sĩ tuần tra phát hiện thì sẽ bị phạt bằng rất nhiều linh thạch.

Nếu ai ngại vì túi tiền rỗng tuếch của mình không đủ tiền nộp phạt thì cũng có thể đền bù bằng cách “lao động”.

Mặc dù thánh địa tán tu không có nhiều nguyên tắc sáo rỗng như Tiên Thành nhưng nó vẫn có quy tắc của nó.

Ví dụ như không được đánh nhau bên trong căn cứ, không được giết người cướp của trong dãy núi Tử Hà vân vân.

Cũng nhờ có quy tắc và trật tự đó nên mới bảo vệ mọi người an toàn, dãy núi Tử Hà mới hấp dẫn được nhiều tán tu từ muôn nơi đến đây cư ngụ.

“Vèo vèo!”

Ba độn quang lướt ngang trời rồi đáp xuống phố chợ Hồng Hà, sau đó mấy tu sĩ với tu vi khác nhau bỗng hiện ra.

Mấy tu sĩ này đều có tu vi từ Kim Đan trở lên, nhưng có lẽ vì mới vừa đấu pháp với nhau nên sắc mặt hai người trong số họ tái nhợt, khí tức không được ổn định.

Trên y phục còn dính vài vết máu.

Dãy núi Tử Hà không hạn chế tu sĩ bay, dù tu vi ở Luyện Khí trung kỳ cũng được phép bay lượn thoải mái nếu có pháp khí, cấp bậc không thể hiện quá rõ ràng.

Các tu sĩ tận mắt nhìn thấy ba vị “tiền bối” Kim Đan bèn đồng loạt nhìn sang đây.

“Sao chưởng quầy còn chưa chịu ra tiếp khách?”

“Lần này ba huynh đệ bọn ta mang đến mấy món hàng cao cấp, ngươi không được vô lương tâm ép giá nữa đấy!”

Độn quang đáp xuống trước một cửa hàng thu mua những thứ liên quan đến yêu thú, một trong số ba người lớn tiếng gọi với vào cửa tiệm.

Dứt lời, ba người đi thẳng vào trong tiệm, mặc kệ ánh mắt của người ngoài, nhanh chóng biến mất không còn thấy gì.

“Xem ra đó là một đội tu sĩ đến biên cảnh săn yêu thú.”

Lưu Ngọc thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ.

“Khi cuộc chiến ở Linh Vũ Thành kết thúc, mối quan hệ giữa hai tộc nhân yêu càng thêm căng thẳng, những mâu thuẫn nổ ra càng ngày càng nhiều.”

“Không chỉ sáu châu ở An Nam, mà cả biên cảnh Tây Mạc, Đông Hoang và Bắc Nguyên ngày càng có nhiều yêu tu và yêu thú xuất hiện hơn.”

“Nếu cứ đà này tiếp tục, cuộc chiến nhân yêu rất có thể sẽ bùng nổ.”

Hắn thầm nghĩ.

Khi thời Thượng Cổ kết thúc, vạn tộc Thượng Cổ cũng dần dà xuống dốc, từ từ mai danh ẩn tích.

Một là họ ở yên một chỗ nào đó, hai là cả tộc đều bị diệt.

Trên đời này, chỉ còn hai tộc lớn đó là “nhân” và “yêu”.

Hai tộc là nhân vật chính duy nhất, nên đối thủ cũng chỉ có đối phương.

Trăm vạn năm trôi qua, cuộc chiến giữa hai tộc nhân yêu kéo dài đến hiện giờ, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Nếu xét về thực lực, nhân tộc chiếm phần mạnh hơn.