Chương 1849 Mười năm
Nhưng nội bộ nhân tộc lục đục, mâu thuẫn còn nghiêm trọng hơn yêu tộc, không muốn liên hợp lại cùng cứng đối cứng với yêu tộc.
Quan hệ giữa Đại Càn và thánh địa, giữa Trung Vực và Tứ Vực vẫn luôn ở trong trạng thái cực kỳ kỳ lạ.
Chỉ dựa vào mỗi Trung Vực cũng đủ sức chống lại toàn bộ yêu tộc, quá lắm chỉ hơi yếu hơn một tí mà thôi.
Nhưng họ phải luôn đề phòng Tứ Vực “cản trở” trong thời khắc quan trọng nên không dám quyết chiến với yêu tộc.
Bởi vì Tứ Vực lo lắng khi giải quyết xong kẻ thủ lớn nhất là yêu tộc thì Trung Vực sẽ nảy sinh lòng muốn “thống nhất” thiên hạ.
Cấu trúc của thế giới hiện tại đã thúc đẩy cho việc ra đời của phần đông thánh địa, tông môn và thế gia, vì vậy họ không muốn bỗng dưng có thêm một “thái thượng hoàng” leo lên đầu mình.
Đúng là Thiên Đình thời Thượng Cổ rất huy hoàng, nhưng phần đông các tu sĩ không muốn thấy một “Thiên Đình” thứ hai xuất hiện.
Mặc dù tổng lực lượng của yêu tộc trông có vẻ rơi vào thế yếu, nhưng nhờ phối hợp của “Vương Đình” cho thấy yêu tộc đoàn kết hơn nhân tộc không biết bao nhiêu lần.
Có điều “yêu tộc” chỉ là một cách gọi không rõ ràng, lợi ích của trăm ngàn chủng tộc trong giới yêu tộc cũng không đồng đều với nhau.
Bất cứ chủng tộc nào cũng muốn địa bàn của mình phải có nguồn tài nguyên dồi dào và phong phú hơn người khác.
Nếu cuộc chiến với nhân tộc nổ ra, chắc chắn bên phía yêu tộc cũng sẽ thương vong vô số, những tộc cao quý ban đầu rất có thể tuột dốc trở thành tầng lớp dưới đáy xã hội.
Vì vậy yêu tộc rất khó quyết định có nên phát động một trận chiến toàn diện với nhân tộc hay không.
Nội bộ đôi bên đều bất hòa nên rất khó tập hợp lực lượng để mở cuộc tổng tấn công, đánh bại đối phương hoàn toàn.
Cho nên tình trạng giằng co vẫn kéo dài từ thời Thượng Cổ đến tận bây giờ.
Dĩ nhiên nếu một trong đôi bên xảy ra mâu thuẫn nội bộ, bên còn lại sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Vì vậy nhân tộc nhân cơ hội nội bộ yêu tộc lục đục nên đã mở rộng bờ cõi Bắc Nguyên và Thiên Nam.
Còn yêu tộc thừa dịp vương triều nhân tộc thay đổi nên đã từng bước xâm chiếm Thiên Nam.
Nhưng đó chỉ là những cuộc chiến nhỏ, không phải tấn công toàn diện.
Bây giờ, thời kỳ Đại Càn thống trị hưng thịnh nhất đã qua, bằng mặt không bằng lòng với thánh địa, Tử Cân quân, Đại Giang hội và các tán tu ở chín mươi ba châu của Trung Vực đang đợi chờ thời cơ cầm vũ khí nổi dậy khởi nghĩa.
Dường như yêu tộc lại rục rịch ngóc đầu trở dậy.
Lục Ngọc dự cảm tạm thời thế cục ở Trung Vực trông có vẻ ổn định nhưng dường như sự thay đổi có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Có điều không biết nó sẽ bộc phát từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong.
“Thế cục trước mắt như vầy, thế lực ở các nơi trong Trung Vực đang kiềm chế lẫn nhau, không thể nào cứu viện cho Thiên Nam được.”
“Không biết tình hình Thiên Nam lúc này thế nào? Thú triều đã kết thúc hay chưa?”
“Phải chăng Tông môn và Sở quốc đã rơi vào tay giặc?”
Những suy nghĩ ấy bỗng hiện lên trong đầu Lưu Ngọc rồi biến mất.
Trong suốt quãng đường đi từ Giang Châu đến dãy núi Tử Hà ở Khánh Châu, hắn đã tìm ra một cơ hội đưa tin cầu viện của Thất Quốc Minh cho nội bộ quan viên địa phương của Đại Càn.
Nhưng sau khi tin tức truyền đi như đá chìm xuống biển, không có bất cứ động tĩnh nào xảy ra.
Sau khi hiểu rõ thế cục của Trung Vực, Lưu Ngọc không ôm bất cứ hy vọng nào vào việc Càn Đình sẽ phát tu sĩ đi cứu viện Thiên Nam.
Dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trao tin cứu viện đến nơi cần đến, sau khi chú ý một số thông tin về vấn đề này, hắn không có hành động nào khác.
Lưu Ngọc nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, lòng vô cùng tĩnh lặng. Hắn vận pháp lực bay lên trên không, phi thẳng về phía động phủ của mình.
Hắn đã thuê một động phủ ở Hồng Hà sơn, đó là một dinh thự với diện tích gần trăm mẫu, xung quanh được bao bọc với những bức tường đứng sừng sững và được thủ hộ bởi trận pháp tam giai.
Bên trong dinh thự đủ loại đình đài lầu các, còn có những hòn giả sơn, cảnh sắc vô cùng bắt mắt.
Dinh thự tọa lạc bên trên tiết điểm linh khí, cấp bậc khoảng tam giai thượng phẩm, rất thích hợp với tu vi hiện giờ của hắn, cộng thêm thân phận luyện đan sư sẽ không khiến người ta chú ý.
Chỉ với tu vi và thân phận của Lưu Ngọc, dù có thuê động phủ tam giai cực phẩm cũng là chuyện quá đỗi bình thường, thế nên hắn chỉ đang khiêm tốn mà thôi. …
Quay lại động phủ, Lưu Ngọc tiến vào trạng thái khổ tu, nuốt đan dược để tích lũy tu vi pháp lực, ôn dưỡng các pháp bảo và lĩnh hội các loại công pháp.
Thời gian ba ngày nhanh chóng qua đi.
Một hôm nó, khi Lưu Ngọc đang lĩnh hội một quyển công pháo thần thức bên trong đại sảnh, bỗng nhiên trong nhẫn trữ vật xuất hiện động tĩnh.
“E rằng người đến lúc này là Quách Phá Vân.”
Hắn buông điển tịch xuống, lấy ngọc bội truyền tinh ra, nhanh chóng quét thần thức vào trong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, người gửi tin là Quách Phá Vân, hắn ta đang chờ bên ngoài động phủ.
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, sau đó mở trận pháp quanh phủ bằng lệnh bài điều khiển dinh thự, sau đó ra khỏi động phủ để đón người.
“Ầm ầm!”
Cổng lớn chầm chậm mở ra tạo nên âm thanh nho nhỏ.
Xuyên qua kẽ hở, Lưu Ngọc đã thấy bóng dáng quen thuộc của Quách Phá Vân. Hắn cười bảo:
“Mới mấy tháng không gặp, khí tức cả Quách đạo hữu ngày càng tăng cao, chắc chắn đã tiến thêm một nước đến gần cảnh giới Nguyên Anh rồi!”
Hắn đứng trước cửa, lên tiếng chào hỏi.
“Đâu có đâu có, sự tiến bộ nho nhỏ của Quách mỗ làm gì sánh bằng Cổ Thành đạo hữu chứ?”
“Chưa biết ai mới là người đến bình cảnh Kết Anh trước đâu?”
“Lần này ta đến tận nhà quấy rầy, mong rằng Cổ Thành đạo hữu không trách.”
Quách Phá Vân đơn độc đến đây, chắp tay đứng ngoài cửa, thái độ vô cùng lễ phép.
“Đạo tu tiên vốn nên giao lưu với đồng đạo nhiều hơn. Sao đạo hữu gọi là quấy rầy được chứ?”
“Quách đạo hữu, xin mời!”
Dứt lời, Lưu Ngọc bày ra tư thế mời vào, sau đó thả thần thức kiểm tra xem có tu sĩ nào thăm dò động phủ của mình hay không.
Sau đó, hai người cùng nhau đi đến tiểu đình nho nhỏ dựng trên bãi cỏ xanh mướt.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi đối diện nhau bên trong tiểu đình cổ kính, Lưu Ngọc tự tay rót một chén linh trà cho hắn ta, đôi bên bắt đầu trò chuyện khách sáo.
Hai người nói từ bí mật của vương thất Đại Càn đến chuyện xấu của vị “tiên tử” nào đó, đủ chuyện trên trời dưới đất.
“Haiz.”
Quách Phá Vân uống cạn một chén linh trà, bỗng nhiên thở dài thườn thượt.
“Cớ sao Quách đạo hữu lại thở dài?”
Lưu Ngọc biết màn kịch chính sắp bắt đầu, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Quách Phá Vân không cười nữa, mặt dần trở nên nặng nề, như đang ôm ấp mối tâm sự nào đó.