← Quay lại trang sách

Chương 1850 Mười năm(2)

Hắn ta thở dài thêm mấy hơi, im lặng một lát mới nói:

“Sau khi thực hiện nhiệm vụ ở Hắc Sơn tiên ngục, tổng bộ của bổn minh đã bị phá hủy chỉ trong phút chốc, mọi người hết cách mới gia nhập Tử Cân quân.”

“Nhưng đám ưng khuyển của Càn Đình như nổi điên, điên cuồng chém giết, tấn công đồng đạo của bổn minh và các tổ chức tán tu khác.”

“Thế tấn công bỗng nhiên khắc nghiệt hơn gấp mấy lần, hoàn toàn khác khi xưa.”

“Đứng trước thế tấn công dồn dập đó, vô số đồng đạo đã bỏ mạng, các tổ chức đều tổn thất nặng nề.”

“Đến Tử Cân quân cũng nhận lấy tổn thất nghiêm trọng, đành phải kìm nén để tránh cơn sóng dữ đến từ thánh địa Càn Đình.”

“Đám chó điên đó…”

Nói đến đây, Quách Phá Vân không màng thể diện của tu sĩ Kim Đan nữa mà bắt đầu phun ra những lời thô tục.

Ban đầu Lưu Ngọc còn nghiêm mặt lắng nghe, sau đó không nhịn được bật cười.

Sau khi mắng Càn Đình chừng mười mấy câu, Quách Phá Vân mới nghiêm túc, nói ra mục đích của chuyến đi hôm nay:

“Trước mắt tổ chức bị tổn thất nghiêm trọng, cần mau chóng bổ sung luồng máu mới, cần những đồng đạo với thực lực siêu việt như Cổ Thành đạo hữu hỗ trợ.”

“Nếu Cổ Thành đạo hữu gia nhập sẽ cổ vũ tinh thần của vô số đồng đạo, giúp tăng sĩ khí lên gấp mấy lần!”

“Các trưởng lão trong tổ chức cũng rất coi trọng đạo hữu, nên mới nhiều lần phái Quách mỗ đến đây thuyết phục đạo hữu.”

“Sau khi Cổ Thành đạo hữu gia nhập, nhất định sẽ được các trưởng lão trọng dụng, tiền đồ sáng lạn không thể nghĩ bàn.”

“Thế nào?”

Dứt lời, hắn ta đặt chén trà trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, đôi mắt như tỏa sáng rực rỡ.

“Chẳng lẽ lúc này Cổ mỗ không phải là thành viên của tổ chức ư?”

“Mỗi vị đồng đạo đều có tác dụng của riêng mình, không nhất thiết phải chiến đấu ở tuyến đầu mới cống hiến được cho tổ chức.”

“Thay vì nhận những nhiệm vụ chém chém giết giết, Cổ mỗ là luyện đan sư nên thích hợp với việc yên tĩnh luyện đan hơn.”

“Bằng cách này, Cổ mỗ vẫn có thể cống hiến một phần sức của mình cho tổ chức.”

“Huống chi đây là thời kỳ tu luyện mấu chốt, Cổ mỗ vẫn muốn tập trung sức lực…”

Lưu Ngọc bình tĩnh trả lời, lòng vững như núi, tuôn ra đủ loại lý do.

Hắn vẫn dùng cái cớ như y như lần trước, muốn tập trung tu luyện, nghiên cứu luyện đan, như vậy cũng cống hiến rồi vân vân.

“Nhưng mà…”

Quách Phá Vân thấy vậy thì muốn thuyết phục thêm.

Nhưng Lưu Ngọc trả lời rất kín kẽ, không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Đối với tu tiên giả, tu luyện là chuyện quan trọng nhất, đến những thành viên cuồng nhiệt nhất trong Tử Cân quân cũng không ngoại lệ.

Chỉ khi tu vi tăng cao mới có thể uy hiếp đối với thánh địa Càn Đình.

Huống hồ Lưu Ngọc cư ngụ ở dãy núi Tử Hà đã ưu đãi rất nhiều về đan dược, như vậy cũng được coi là cống hiến cho Tử Cân quân rồi.

Quá nhiều lý do hợp lý, Quách Phá Vân khó mà phản bác.

“Cổ Thành đạo hữu…”

Thoáng chốc, Quách Phá Vân cười khổ lắc đầu.

Sau khi thuyết phục không thành công, bầu không khí giữa đôi bên dần nặng nề, hắn ta chỉ đành chọn cách từ bỏ, thất bại quay về như mấy lần trước.

“Nếu đạo hữu có đổi ý thì có thể liên lạc với tại hạ bằng ngọc bội truyền tin bất cứ lúc nào.”

“Xin cáo từ.”

Cuối cùng Quách Phá Vân khẽ khom lưng, chắp tay từ biệt, quay người đi dọc theo con đường nhỏ và rời khỏi dinh thự.

Lưu Ngọc dõi theo bóng lưng của hắn ta, mắt lộ vẻ suy tư.

Thánh địa Càn Đình mở rộng tấn công các tổ chức tán tu trên quy mô lớn, trong một năm cư ngụ ở dãy núi Tử Hà, Lưu Ngọc cũng nghe thấy tin này.

Có lẽ yêu tộc đã có hành động khiến thánh địa Càn Đình cảm thấy bị đe dọa, muốn thanh lý tai họa ngầm trong nội bộ trước rồi mới toàn lực chống lại giặc ngoài.

Có lẽ vì số lượng các tổ chức tán tu quá nhiều, lo lắng họ sẽ liên thủ hợp lại làm dao động nền tảng thống trị của họ.

Không biết nguyên nhân vì sao, nhưng từ khi Bố Y Minh bị tấn công dẫn đến diệt vong, thánh địa Càn Đình đã bắt đầu tăng cường dọn dẹp tán tu bên trong thánh địa, khiến các tổ chức tán tu gặp phải tổn thất nặng nề.

Đến cả Tử Cân quân nổi tiếng cũng bị tổn thất nặng nề, nghe đồn mấy vị Nguyên Anh chân quân đã mất mạng.

Các tổ chức tán tu bị tổn thất nghiêm trọng vì sự tấn công dồn dập ấy, vì lẽ đó họ mới đồng loạt chiêu mộ thành viên mới.

Một tu sĩ Kim Đan có thực lực cao siêu, lại thành thạo một lĩnh vực chính là một miếng mồi thơm ngon, béo bở trong mắt các tổ chức tán tu.

Ngoài Tử Cân quân ra, hơn mười tổ chức tán tu có tầm ảnh hưởng đã quăng cành ô liu ra cho hắn.

Thậm chí Nguyên Anh chân quân còn đến tận nhà chào mời, nhưng từ đầu đến cuối Lưu Ngọc đều không ra khỏi nhà để gặp người ta.

Hắn chỉ có tên trong Tử Cân quân, thi thoảng Lưu Ngọc chỉ đến Ngọc Đan Đường một chuyến, thời gian còn lại đều tu luyện trong phủ đệ.

“Mặc dù thánh địa Càn Đình mở rộng quy mô tấn công tán tu nhưng dãy núi Tử Hà được Cửu Long thần quân che chở, không có dấu hiệu bị liên lụy.”

“Vì vậy có thể yên tâm tu luyện, gom góp các loại linh thảo, linh dược, không cần phải mạo hiểm dấn thân vào vũng nước đục này.”

“Huống chi Ngưng Anh đan và Bồi Anh đan đã lần lượt đến tay, cửu phẩm Kim Đan là thế mạnh trong việc ngưng kết Nguyên Anh, chỉ cần tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong và vượt qua bình cảnh, như vậy tỷ lệ thành công của mình tận năm phần.”

“Trong quá trình tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong cần phải tìm thêm những linh vật Kết Anh phổ thông, từ đó trên lý thuyết, tỷ lệ thành công của mình sẽ tăng lên bảy phần.”

“Vì vậy mình không được mạo hiểm trong tình huống này, chỉ cần yên tĩnh tu luyện là được.”

“Mặc dù một tu sĩ Kim Đan tung hoành rất đáng để ca ngợi, nhưng nếu đối đầu với Nguyên Anh chân quân thì chẳng là gì cả.”

Lưu Ngọc nghĩ vậy bèn vô thức chạm vào nhẫn trữ vật trên tay.

Hắn đã dùng những vật phẩm thu hoạch trong chuyến đi Hắc Sơn tiên ngục để đổi lấy linh thạch ở chỗ Tử Cân quân, dù trừ đi khoản chi phí khổng lồ để mở Ngọc Đan Đường, số linh thạch trong tay hắn hiện giờ cũng vẫn hơn trăm vạn, tổng cộng một trăm ba mươi vạn.

Khoảng linh thạch khổng lồ đó dư sức để mua linh vật Kết Anh phổ thông, huống chi hắn còn liên tục kiếm thêm linh thạch thông qua Ngọc Đan Đường.

Lưu Ngọc ngồi suy nghĩ trong tiểu đình rất lâu mới đứng dậy đi đến phòng luyện công bên trong lầu các.

Phủ đệ quá lớn nên trông có vẻ đìu hiu, vắng vẻ.

Mặc dù tạm thời tình hình ở dãy núi Tử Hà vẫn còn ổn định, nhưng hắn không biết sự yên ổn này sẽ kéo dài bao lâu và cũng không định tuyển thêm thị nữ.

Bởi vì bản thân Lưu Ngọc không thích hưởng thủ, hắn đã quen với lối sống khổ tu rồi.

Nhiều năm về trước là vậy và bây giờ cũng thế.

Trác Mộng Chân đã đạt đến Kim Đan trung kỳ đỉnh phong và đang bế quan tu luyện pháp lực, mấy năm sau sẽ có khả năng đột phá đến hậu kỳ.