← Quay lại trang sách

Chương 1851 Mười năm(3)

Vì vậy trong phủ đệ rộng lớn này chỉ có mỗi Lưu Ngọc làm việc của mình, thật sự hơi quạnh quẽ.

“Kẽo kẹt!”

Cánh cửa của phòng luyện công được mở ra, tiếng động nhỏ bé vang lên rõ rành rạch bên trong phủ đệ tĩnh lặng, trận pháp cũng mở ra theo cánh cửa đó.

Lưu Ngọc vào phòng luyện công, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, lấy ra Thanh Minh đan - đan dược tam giai thượng phẩm.

“Ừng ực!”

Hắn ngửa đầu rồi nuốt dan dược, sau đó vận hành Thanh Dương Công tầng thứ chín, tiến vào trạng thái tu luyện.

Rất nhanh ánh sáng xanh nhạt bắt đầu xuất hiện trên mặt Lưu Ngọc, nhấp nháy tỏa sáng xung quanh.

Từ Luyện Khí đột phá đến Kim Đan hậu kỳ không lâu, mặc dù có sự hỗ trợ từ đan dược nhưng cũng khó có thể tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn.

Nhưng con đường tu tiên là quá trình biến đổi về lượng đến biến đổi về chất, vì vậy sau khi đột phá, Lưu Ngọc chưa từng bỏ bê việc tu luyện.

Dù thực lực của hắn có đạt đến “Thánh Tử cấp” thì hắn vẫn chưa bỏ bê tu luyện ngày nào, trừ phi có lý do không thể chống lại.

Ví dụ như di chứng công pháp tái phát vân vân.

Hắn đã đột phá Luyện Thể đến hậu kỳ tam giai trước Luyện Khí chừng ba, đến bốn năm.

Trong những năm qua, nhờ sự hỗ trợ của vô số tài nguyên nên tu vi của hắn tăng rất ổn định, đến gần tam giai đỉnh phong thêm một bước.

Nếu dựa theo tiến độ của Luyện Khí kỳ, lúc này tu vi Luyện Thể có lẽ là “Kim Đan tầng tám”, tu vi Luyện Khí là “Kim Đan tầng bảy”, Luyện Thể vẫn dẫn trước Luyện Khí rất nhiều.

Còn về Luyện Thần, ngày nào hắn cũng tu luyện “Tồn Thần Diệu Pháp”, chưa ngừng nghỉ bao giờ,

Nhờ sự trợ giúp của Ngưng Hồn đan, thần thức từ từ phát triển vững vàng, ít ra hắn có thể cảm nhận tốc độ tăng trưởng so với lúc không sử dụng đan dược.

Nhưng thần thức càng phát triển thì chênh lệch sau này càng ngày càng nhiều, bắt đầu từ mốc một trăm mười dặm, mỗi lần tăng lên một dặm đã chênh lệch rất nhiều.

Sau khi đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, dù hắn khổ tu hơn một năm trời vẫn không thể nào tăng từ một trăm năm mươi dặm đếm một trăm năm mươi mốt dặm.

Điều đó khiến Lưu Ngọc cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng tu luyện nguyên thần không được vội vàng, vì vậy mỗi ngày hắn chỉ có thể tu luyện Tồn Thần Diệu Pháp chừng bốn lần.

Bên cạnh đó, hắn còn phải tốn rất nhiều vàng để tìm kiếm linh vật bồi bổ nguyên thần, lâu lâu lại dùng một ít.

Cứ thế, ngay lúc thế cục ngày càng căng thẳng, Lưu Ngọc mới để ý tới tình hình hỗn loạn nổi lên khắp nơi, còn mình yên bình tu luyện ở dãy núi Tử Hà.

Thời gian lẳng lặng trôi qua kẽ tay, để lại những dấu vết trên bánh xe cuộc đời.

Mười năm trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mười năm sau, dãy núi Tử Hà.

Động phủ tạm thời, đại sảnh.

Vào một ngày nắng nhẹ, gió mát không hanh khô, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào qua khung cửa sổ, tăng thêm chút sắc ấm cho đại sảnh.

“Lộc cộc.”

Tiếng bước chân đều đặn từ xa đến gần, một nữ tu yểu điệu lả lướt dần xuất hiện trong tầm mắt.

Nàng mặc chiếc váy màu vàng bó sát, trên tay bưng một khay điểm tâm tinh xảo dồi dào linh khí, tất cả đều được làm từ linh quả và linh dược.

Chính là Trác Mộng Chân!

Nàng đi tới bên kia bàn, đặt khay lên bàn, sau đó lẳng lặng nhìn Lưu Ngọc không nói một lời.

Mười năm trôi qua, khí tức tỏa ra từ Trác Mộng Chân vẫn chỉ ở Kim Đan trung kỳ.

Lần trước tấn giai lên Kim Đan hậu kỳ, hiển nhiên đã thất bại.

Nàng rất xui xẻo, ngay lúc đột phá hậu kỳ thì gặp phải bình cảnh khiến nàng phải bế quan bốn năm, cuối cùng vẫn không thể đột quá.

Việc tu luyện ở cảnh giới Kim Đan khó khăn hơn gấp trăm lần so với hai cảnh giới trước, hoàn toàn không hề giống nhau.

Dù là tư chất song linh căn cũng chẳng có ưu thế nổi bật nào đáng nói.

Bất kể đột phá trung kỳ hay hậu kỳ cũng đều gặp phải bình cảnh, dù là song linh căn, dị linh căn cũng không ngoại lệ.

Đến cảnh giới Kim Đan, ưu thế linh căn dần trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Nếu muốn suôn sẻ ở cảnh giới Kim Đan, chỉ có thiên linh căn, Kim Đan thượng phẩm, hoặc là linh thể, thần thể, đạo thể cực kỳ xuất sắc mới có thể làm được.

Ngoài ra, cho dù là song linh căn, dị linh căn hay một số linh thể bình thường, sớm muộn gì cũng gặp phải bình cảnh.

Chẳng qua, người có tư chất linh căn ưu tú thường ngưng kết được Kim Đan phẩm chất cao hơn.

Phải chăng đây cũng được xem là tiếp nối ưu thế linh căn?

Dù sao tu sĩ tư chất bình thường có thể đột phá bình cảnh Kim Đan đã cực kỳ khó khăn, nào còn tinh lực suy xét phẩm chất Kim Đan cơ chứ?

“Lạch cạch.”

Mấy giây sau, Lưu Ngọc khép điển tịch công pháp lại, nhận lấy miếng điểm tâm Trác Mộng Chân đưa tới, há miệng nuốt vào bụng.

Để tu luyện “Tinh Thần chân thân”, ngoài việc sử dụng một ít tài nguyên luyện thể hỗ trợ bên ngoài, ngày thường hắn còn phải ăn các loại thực phẩm chứa lượng lớn linh khí.

Như vậy mới có thể duy trì tu luyện cường độ cao, không ngừng kích thích tiềm lực cơ thể.

Hắn đã cẩn thận tính toán, tài nguyên đầu tư vào luyện thể còn nhiều hơn luyện khí và luyện thần cộng lại.

Với lượng tài nguyên tiêu hao khổng lồ như vậy, chẳng trách thể tu đạo đang dần xuống dốc.

Dù sao sau “Đại chiến thượng cổ”, nồng độ linh khí ở Tu Tiên Giới bắt đầu suy giảm, các loại tài nguyên tu tiên cũng có xu hướng giảm dần.

Nhưng may là Lưu Ngọc có Tiên Phủ, vẫn có thể chấp nhận mức độ tiêu hao này.

Mười năm trôi qua, tu vi của hắn không ngừng tiến bộ về mọi mặt. Tuy không thể tiến thêm một giai, nhưng cũng tăng hơn không ít.

Phạm vi thần thức cũng mở rộng hơn, từ một trăm năm mươi dặm lên tới một trăm năm mươi hai dặm.

Chỉ ít hơn bốn tám dặm so với giới hạn hai trăm dặm của Nguyên Anh kỳ.

“Đây là công pháp thu thập được gần đây.”

Vừa nói, Trác Mộng Chân vừa lấy ra mấy bản điển tịch và ngọc giản từ nhẫn trữ vật, sau đó đặt lên bàn.

Trong lòng Lưu Ngọc rung động, hắn lập tức cầm lấy điển tịch và ngọc giản, nhìn lướt qua từng cái một.

“Không tệ.”

Sau một lúc, hắn mỉm cười, cất cả điển tịch đang xem, lẫn vừa thu được vào nhẫn trữ vật.

Mười năm qua, tuy Lưu Ngọc rất ít ra khỏi phủ đệ, nhưng hắn chưa từng ngừng việc thu thập các loại linh dược, linh thảo và điển tịch tu tiên.

Những thứ này thường được giao cho Trác Mộng Chân.

Là nơi tụ tập số lượng lớn tu tiên giả, việc thu thập các tài nguyên tu tiên khá dễ dàng. Cộng thêm có linh đan, linh thạch mở đường, cùng với sự giúp đỡ của Tử Cân quân, tổng thể xem như vô cùng thuận lợi.

Hắn thu thập được không ít công pháp tu tiên thuộc tính hỏa, thậm chí một số trong đó còn có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.

Ngay cả công pháp tiến thẳng tới Hóa Thần, Lưu Ngọc dùng đủ mọi cách cũng tìm được hai tàn bản, có thể làm tài liệu tham khảo để nghiên cứu.

Mà công pháp thần thức lại càng trân quý hơn.

Nhưng hầu hết vấn đề trên đời đều có thể giải quyết bằng linh thạch, chỉ cần thực hiện đúng cách.