Chương 1852 Tin tức chấn động
Dưới sức mạnh của linh đan tam giai và vô số linh thạch thượng phẩm, cuối cùng Lưu Ngọc cũng thu thập được bản. Cả ba đều có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, có thể tham khảo để nghiên cứu “Tôn Thần diệu pháp”.
Trác Mạnh Chân làm việc cho hắn cũng thu được rất nhiều lợi ích.
Sau khi xác định ba bản công pháp thần thức không có vấn đề, Lưu Ngọc chọn ra một quyển công pháp phù hợp với nàng, cho nàng ký sổ với mức giá “giảm ba mươi phần trăm”.
Cứ như vậy, cuối cùng thực lực của Trác Mộng Chân cũng đạt trình độ của một tu sĩ trung kỳ tiêu chuẩn.
“Gần đây tình hình thế nào?”
“Càn Đình có còn điên cuồng chèn ép các tổ chức tán tu như trước không?”
Sau khi ăn vài miếng điểm tâm, Lưu Ngọc nhấp một ngụm linh trà rồi hỏi.
“Thánh địa Càn Đình chèn ép các tổ chức tán tu suốt mười năm, mãi đến gần đây cường độ mới giảm hơn một chút.”
“Nhưng sự đàn áp kéo dài mười năm đã khiến nhiều tổ chức tán tu chịu thương vong nặng nề, rất khó tạo thành uy hiếp đối với các Tiên Thành lớn dưới sự khống chế của thánh địa Càn Đình.”
“Nhiều tổ chức tán tu bị tổn thất nặng nề đã đến dãy núi Tử Hà, định tập hợp lại ở đây.”
“Hiện tại, số lượng tu sĩ định cư ở dãy núi Tử Hà đã sớm vượt quá năm mươi vạn, sắp chạm mốc năm mươi lăm vạn.”
“Cứ tiếp tục như vậy…”
Nghe vậy, Trác Mộng Chân suy nghĩ một chút rồi báo lại những thông tin mình thu thập được một cách rõ ràng và mạch lạc.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt nàng hiện lên vẻ lo âu.
Nhiều tổ chức tán tu tụ hợp ở dãy núi Tử Hà như vậy, dù có uy danh “Cửu Long thần quân” bảo vệ, liệu còn đảm bảo an toàn sao?
Mỗi thời mỗi khác.
Phải biết rằng, bất kể Càn Đình hay thánh địa đều có linh bảo.
Nếu Hóa Thần thần quân kích hoạt linh bảo thượng cổ, người đó hoàn toàn có thể phát huy sức mạnh Luyện Hư kỳ trong thời gian ngắn.
Đến lúc đó, liệu Cửu Long thần quân có ra tay không? Có cầm cự nổi không?
Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết đã bị Lưu Ngọc giơ tay cắt ngang, không nói tiếp nữa.
Trác Mộng Chân nghĩ đến vấn đề này, đương nhiên hắn cũng nghĩ đến. Vậy nên mấy năm nay, hắn vẫn luôn rất khiêm tốn.
Đến lúc đó, cho dù Càn Đình thật sự ra tay, mục tiêu tấn công hàng đầu cũng là thành viên của các tổ chức tán tu.
Dãy núi Tử Hà nhiều tán tu như vậy, dù đại quân kéo đến thật thì cũng có quá nhiều mục tiêu hỗn loạn, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội chạy thoát.
Chỉ cần không huênh hoang, không bị Nguyên Anh chân quân của thánh địa Càn Đình để mắt tới, độ nguy hiểm cũng không lớn như tưởng tượng.
“Xem ra đợt tấn công của thánh địa Càn Đình đã sắp kết thúc.”
“Chưa chắc tình thế sẽ phát triển theo hướng xấu nhất, trước mắt chúng ta vẫn có thể yên tâm tu luyện ở dãy núi Tử Hà.”
“Nhưng nhớ kĩ không được quá rêu rao, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt thánh địa Càn Đình.”
Im lặng một lúc, Lưu Ngọc gõ nhẹ ngón tay vào thành ghế, dặn dò.
“Đã hiểu, phu quân.”
Trác Mộng Chân ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt nở nụ cười. Nàng tự tay cầm một miếng điểm tâm, đưa đến bên miệng Lưu Ngọc.
Thấy đối phương nuốt xuống với dáng vẻ điềm nhiên như không, nàng không khỏi che miệng cười.
Những miếng điểm tâm nhìn có vẻ tầm thường này, lại ẩn chứa linh khí không thua gì một viên đan dược tam giai.
Nếu là tu sĩ Kim Đan bình thường, chỉ ăn một miếng cũng nhất định phải vận công luyện hóa, nào có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy?
“Mấy năm nay, vất vả cho nàng rồi.”
Nhìn nữ tu che miệng cười duyên, Lưu Ngọc cũng không nhịn được khẽ mỉm cười.
Sau đó hắn nghiêm mặt, vung tay lấy ra hai mươi linh thạch thượng phẩm đặt lên bàn, suy nghĩ một lúc mới nói:
“Nàng cầm hai mươi linh thạch thượng phẩm này đến phường thị mua một viên “Tử Hà đan”, sau đó thử đột phá bình cảnh trung kỳ.”
“Linh thạch cho ghi nợ trước, sau này trừ vào tiền công.”
“Tử Hà đan” đạt tới cực phẩm tam giai, là một loại đan dược phá cảnh cực kỳ nổi tiếng ở cảnh giới Kim Đan, có thể gia tăng bốn mươi phần trăm tỉ lệ thành công đột phá bình cảnh Kim Đan.
Chỉ đại đệ tử “Tử Hà chân quân” của “Cửu Long thần quân” mới có đan phương của loại đan dược này. Nó có tác dụng đột phá bình cảnh cực kỳ hiệu quả, vậy nên giá cả luôn cao không hạ.
Chỉ một viên đã tốn hai mươi vạn linh thạch, tương đương với giá của hai kiện pháp bảo không tệ.
“Phu quân…”
Trác Mộng Chân khẽ biến sắc, không nhận lấy linh thạch.
Nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng bị Lưu Ngọc giơ tay cản lại.
“Bớt nhiều lời, cầm lấy đi.”
Lưu Ngọc khoát tay, hơi mất kiên nhẫn nói.
“Ừm.”
Lời còn chưa kịp nói đã bị nuốt trở về, Trác Mộng Chân khẽ cắn môi đỏ, thu lấy hai mươi viên linh thạch thượng phẩm.
Ngay sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
“Cảm giác được tin tưởng này… thật tốt.”
Nhận được hai mươi viên linh thạch, nàng biết mấy năm nay mình nỗ lực không hề uổng phí, cuối cùng cũng lấy được chút tín nhiệm của đối phương.
Thấy nàng như vậy, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nhân cơ hội làm một vài động tác thân mật nào.
Tuy Trác Mạnh Chân có tư chất song linh căn, nhưng nàng mới chỉ là Kim Đan trung kỳ. Nếu dựa vào khổ tu để đột phá bình cảnh, ít nhất cũng phải mất mười năm.
Nếu xui xẻo, có khi hơn trăm năm cũng không đột phá được.
Nhiều tu sĩ Kim Đan bị kẹt lại bình cảnh, đến khi chết cũng không thể tiến thêm một bước.
Hiện giờ Trung Vực đang trong tình cảnh hỗn loạn, chút thực lực của Trác Mộng Chân vẫn chưa đủ để tự vệ. Vậy nên Lưu Ngọc mới không ngừng suy xét, cuối cùng quyết định giúp nàng một tay.
Dù sao nữ tử này đã đi theo hắn mấy chục năm, là thị thiếp danh chính ngôn thuận. Nếu lúc này hắn không vươn tay giúp đỡ, vậy quả thật có hơi không hợp lẽ.
Hơn nữa hiện giờ nàng là trợ thủ đắc lực của hắn, có thể xử lý rất nhiều việc vặt linh tinh, giúp hắn có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Lỡ đâu nàng thật sự ngã xuống trong lúc hỗn loạn, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành “người cô đơn”, phải tự mình làm mọi việc à?
Quan trọng hơn là, sau khi Trác Mạnh Chân đột phá thất bại, nàng không hề mở miệng cầu xin giúp đỡ. Điều này khiến Lưu Ngọc rất thưởng thức.
Chủ động nói ra là một chuyện, bị động tiếp nhận lại là chuyện khác.
Có câu “lâu ngày mới rõ lòng người”, mấy chục năm cùng nhau chung sống, giờ đây có thể thoáng tin tưởng một chút.
Sau đó, Trác Mộng Chân tiếp tục báo cáo tình hình của Ngọc Đan Đường, cùng với một vài việc xảy ra ở Trung Vực.
“Đi thôi.”
“Mua “Tử Hà đan” rồi nhanh chóng bế quan đột phá.”
“Trước mắt Trung Vực đang cuồn cuộn sóng ngầm, bão táp có thể ập đến bất cứ lúc nào, chút thực lực của nàng bây giờ chưa đủ để tự vệ.”
Sau một khắc trò chuyện, Lưu Ngọc đặt ly trà xuống, nhẹ giọng nói.
“Vâng, phu quân.”
“Đêm nay…”
Trác Mộng Chân nói được một nửa, chợt nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của đối phương, trong mắt không khỏi lóe lên u ám, nhưng cũng chỉ có thể xoay người rời đi.